Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 765: Tri kỷ khó cầu

Chương 765: Tri kỷ khó cầu
Trong truyền thuyết, vị thứ nhất trong Thập Diện Diêm La là "Tần Quảng Vương".
Doãn Quan luôn dùng diện mạo thật, cũng không che giấu. Nhưng ở Địa Ngục Vô Môn, họ luôn gọi y là Tần Quảng Vương.
Âm thanh của Ngỗ Quan Vương không lưu loát, dường như rất không hay nói chuyện, nhung đối với chuyện tâng bốc lão đại vẫn rất có giác ngộ.
Doãn Quan từ chối cho ý kiến nhưng hiển nhiên trong lòng cũng cho phép đây là sự thật.
Y quay người lại, cười như không cười, nhìn về phía Khương Vọng.
"Đã lâu không gặp." Khương Vọng chủ động chào hỏi.
"Đúng vậy... rất lâu!" Doãn Quan nói.
Khoảng thời gian chưa đến một năm, thật ra cũng không phải quá lâu.
Nhưng trong khoảng thời gian này, hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, vi thế mới cảm khái như đã rất lâu không gặp.
Khương Vọng trải qua một trận chiến tranh, hai lần đến bí cảnh, còn cả những minh tranh ám đấu ở thành Lâm Tri. Doãn Quan từ không đến có, phát triển Địa Ngục Vô Môn đến quy mô như ngày hôm nay, những thứ mà y trải qua, há lại vài ba lời có thể nói hết?
Y lắc đầu, ung dung nói: "Thuộc hạ bị người khác đánh, làm lão đại đương nhiên phải tìm lại công bằng cho hắn, không ngờ là ngươi!"
Lúc này, Tô Tú Hành sợ hãi bò ra.
Gã thật sự không ngờ được, lão đại mới lại quen biết với tên họ Khương này!
Lão đại còn cứu hắn, ra tay giết một tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh! Quan hệ nhìn có vẻ rất tốt.
Lúc này, Tô Tú Hành chỉ còn thiếu điều khóc thành tiếng.
Không biết thế nào, gã đột nhiên nghĩ đến ban đầu ở trấn Thanh Dương, trước khi chạy trốn gã còn buông lời ác độc với Khương Vọng, không có ấn tượng gì khác, chỉ là một câu rất rõ ràng: "Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta:
Lễ ra phải là gã với khí phách hăng hái, đem theo cao thủ đến, vây bắt tên tiểu tử họ Khương này chứ?
Thứ ta chờ không phải là cục diện ngày hôm nay!
Vận mệnh thật tàn ác biết bao!
Không giống với nỗi bất an trong lòng Tô Tú Hành.
Khương Vọng hiểu rất rõ, chuyến đi này của Doãn Quan không chỉ đơn giản là "lấy công đạo cho thuộc hạ" như y nói.
Tổ chức như Địa Ngục Vô Môn xuất hiện bên ngoài thành Lâm Tri, chẳng lẽ chỉ là tới đạo chơi ư?
Điều động ít nhất hai vị Diêm La, toan tính của Địa Ngục Vô Môn cũng rất xa.
Còn Tô Tú Hành, trong quá trình trốn vào thành Lâm Tri lại bị người ta đuổi ra.
Doãn Quan đuổi đến nơi, mục đích là để diệt khẩu mới đúng!
Chẳng qua là sau khi phát hiện người nọ là Khương Vọng mới thay đổi chủ ý.
Khương Vọng đương nhiên không ngu xuẩn, vì thế hắn biết rõ lúc này mình nên nói gì.
"Ta nợ ngươi một mạng. ' Khương Vọng nói.
Biểu cảm của Doãn Quan trở nên nghiêm túc.
"Ta có thể tin tưởng ngươi sao?" Y nói.
"Dĩ nhiên" Khương Vọng nói: "Ta là Khương Vọng."
"Ta tin ngươi là người có ân tất trả" Doãn Quan nói: "Nhưng những người như chúng ta, tình hình hết sức nguy hiểm, sợ là không chờ được quá lâu.
Ân tình hôm nay tốt nhất nên trả ngay lúc nảy. Chúng ta đã đánh giá thấp lực lượng trị an của Tề Đô. Quan hệ mới kinh doanh được, tạm thời, chưa đủ để giúp chúng ta đi vào một cách quang minh chính đại được"
Y hỏi thẳng: "Ngươi có bằng lòng giúp chúng ta không?"
Tô Tú Hành đứng một bên trợn trừng mắt, kinh ngạc với sự tự tin của Khương Vọng đối với cái gọi là "nhân cách" của mình, nhưng càng kinh ngạc hơn cả là sự thừa nhận từ phía lão đại nhà mình.
Đây là Tân Quảng Vương giết người như ngóe sao?
Đầu năm nay, thật sự có thứ gọi là uy tín à?
Tô Tú Hành hắn ta không tin, ban đầu bán Thiên Hạ Lâu còn rất dứt khoát.
Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ một hồi, với khoảng thời gian hắn kinh doanh trong thành Lâm Tri và cả thân phận tước vị của hắn thì có lẽ có thể làm được chuyện này.
Chỉ là không biết mục đích của đám người Doãn Quan là gì, sẽ làm loạn đến mức nào, Doãn Quan đương nhiên không có khả năng sẽ nói cho hắn biết.
Vì vậy nếu như hắn đồng ý thì nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, cắt đứt với đám bạn tốt Trọng Huyền Thắng. Sau khi mọi chuyển xảy ra, sợ rằng hắn cũng phải đi lưu vong mất.
Có lẽ Doãn Quan cứu hắn cũng chỉ là vì để có thể quang minh chính đại đi vào thành Lâm Tri, nhưng là một người nhận ơn của người ta, đương nhiên không thể nghĩ như vậy.
Quân tử luận tích bất luận tâm (1). On cứu mạng chính là ơn cứu mạng, suy đoán từ hành động cứu giúp của người khác để bản thân được nhẹ lòng, sau cùng liệu có thật sự được thẳnh thơi không. Chẳng qua chỉ tự lừa mình thôi.
(1) Đánh giá một người từ những hành động khách quan cụ thể của họ (tác động đến sự tồn tại khách quan), chứ không phải từ cách họ suy nghĩ.
Vì trả ơn cứu mạng mà vứt bỏ danh tiếng, cơ nghiệp ở Tề Quốc, với Khương Vọng, việc này phù hợp với đạo lý của hắn. Cái giá như vậy càng không cần lấy ra để nói.
Có ơn phải trả, sao phải nghĩ chuyện được mất.
Nhưng mà...
Trong lòng Khương Vọng nghĩ rất rõ ràng, hỏi: "Ta biết Địa Ngục Vô Môn các ngươi là một tổ chức sát thủ, chuyến đi này nhất định có mục đích. Ta chỉ hỏi, có tàn sát người vô tội không? Có vạ lây đến dân thường không?
Nếu như có, ta không thể đáp ứng. Ta không thể chỉ vì ngươi cứu ta mà hại chết những người vô tội"
"Hóa ra báo ơn còn cần có điều kiện sao?" Ngỗ Quan Vương ở một bên nói:
"Nhân cách ngươi cũng chỉ có thế mà thôi"
Khương Vọng đương nhiên không tức giận vì mấy lời châm chọc như vậy, chỉ thản nhiên nói: "Nếu như Doãn Quan gặp nạn, ta cũng sẽ liều mạng cứu hắn. Nhưng giúp hắn lạm sát người vô tội, ta quả thật không làm được"
Ngỗ Quan Vương cười nhạt: "Đường đường là Tân Quảng Vương còn cần đến một tu sĩ Đằng Long Cảnh nho nhỏ nhà ngươi cứu sao?"
Doãn Quan giơ tay lên ngăn không cho ông ta lại nói tiếp, nhìn Khương Vọng nói: "Loại chuyện như tàn sát người vô tội, có lẽ ta có làm, giết nhiều người như vậy, ai vô tội, ai đáng chết, ai mà biết được? Vì để hoàn thành nhiệm vụ cần dùng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào, đương nhiên cũng không cố ky dân chúng bình thường. Nói vạ lây, có lẽ có, hoặc không, ta cũng không nhớ"
"Chỉ là vừa hay lần này kẻ chúng ta muốn giết không coi là vô tội. Hơn nữa, xét theo nguyên tắc của ngươi, sự nhượng bộ lớn nhất của ta là không chủ động đả thương người bình thường. Ngươi thấy sao?"
Nói được đến mức này, xem ra Doãn Quan rất có thành ý.
Khương Vọng nói: "Ta còn một điều kiện"
Ngỗ Quan Vương ở bên cạnh không nhịn được: "Được voi đòi tiên, còn chưa xong hả?"
Doãn Quan vẫn rất kiên nhẫn: "Ngươi nói đi"
"Mục tiêu hành động của các ngươi không thể liên quan đến Trọng Huyền Thắng" Khương Vọng nói: "Đây là điều kiện cuối cùng của ta"
Doãn Quan nghĩ ngợi rồi hỏi: "Hắn là người thế nào với ngươi?"
"Bạn.
"Vì một người bạn mà ở đây bàn điều kiện với Địa Ngục Vô Môn à?" Doãn Quan quan sát Khương Vọng, ánh mắt kia như muốn nói: Ngươi biết ngươi động phải thứ nguy hiểm gì chứ?
Khương Vọng chỉ nói: "Ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó cầu"
Ngỗ Quan Vương mở miệng định giễu cợt gì đó, nhưng không biết tại sao cuối cùng lại lựa chọn yên lặng.
"Có thể" Doãn Quan nói: "Người ta muốn giết không mang họ Trọng Huyền"
"Chờ ta về sẽ sắp xếp chuyện này, nhiều nhất là hai ngày sẽ xong"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad