Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1814: Tháng Tám (2)

Chương 1814: Tháng Tám (2)
Chỉ thấy đội quân Thanh Bài này nhanh chóng đi đến gần, chỉnh tề đáp xuống mặt đất, sau đó nhất tể cúi người hành lễ với vị ác thiếu đang cưỡi trên lưng con tuấn mã đỏ rực như lửa kia:
"Khương đại nhân, Đô Úy có lệnh triệu kiến!"
"Mẹ nó!"
Người đi đường này trong lòng mắng thầm một câu, vội vội vàng vàng cúi thấp đầu đi mất.
Có thể ức hiếp công tử ở trong phủ của Triều nghị đại phu, dám ở trên đường lớn thế này hoành hành ngông cuồng, lại có vị trí ở trong Phủ Tuần Kiểm Đô Thành.... cho dù là ở trong thành Lâm Tri, thì xác thực vẫn có tư cách phách lối ngang ngược.
Nhưng bản thân người nhận được lệnh - Khương Vọng thì lại sững sờ một lúc.
Đội thanh bài bổ đầu này quả thật lễ phép chu đáo, còn nói rõ Đô Úy Bắc Nha đột nhiên cho mời hắn, hoàn toàn không phải do hắn phạm phải tội gì.
Vậy thì chính là triệu hắn tới để làm việc rồi.
Nhưng mà cho dù hắn là tam phẩm thanh bài bổ đầu thì Đô Úy Bắc Nha cũng chưa bao giờ cưỡng chế an bài cho hắn làm bất kỳ một việc nào. Ban đầu lúc mới nhậm chức là do phần nhân tình với Trọng Huyền Thắng, sau đó là do phần giao tình của hắn và Trịnh Thương Minh.
Mà bây giờ lại đột nhiên như thế, thậm chí còn không chào hỏi lấy trước một cái?
Nhưng cho dù nói như thế nào, Đô Úy Bắc Nha đã cho mời thì cho dù hôm nay Trọng Huyền Thắng có kế hoạch gì đi chăng nữa thì cũng phải tạm thời gác lại rồi...
"Ngươi có biết là việc gì không?" Khương Vọng cưỡi trên lưng ngựa hỏi.
"Ty chức cũng không biết, chẳng qua là Đô Úy ra lệnh phải lập tức đi tìm ngài nên bọn ta mới tìm từ trong phủ của ngài rồi đi tìm tới." Vị thanh bài kia trả lời Trọng Huyền Thắng ngồi trên lưng con tuấn mã lên tiếng: "Ta có tiện đi qua không?"
Vị bổ đầu này tất nhiên là biết thân phận của Trọng Huyền Thắng, trên mặt lộ vẻ khó xử: "Phủ Tuần Kiểm Đô Thành dạo này công việc bận rộn, Trọng Huyền công tử không phải là thanh bài, sợ là không thích hợp..."
Trọng Huyền Thắng gật gật đầu: "Không sao. Các ngươi không cần phải khó xử"
Trong khi đang nói chuyện, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời một cái.
Khương Vọng trong nháy mắt hiểu ra. Lần này sợ là đích thân hoàng thượng ra lệnh cho hắn phá án rồi! Vì thế Đô Úy Bắc Nha mới đột nhiên hạ lệnh như thế. Vì thế Trịnh Thương Minh mới không có cách nào thông báo trước cho hắn biết.
Phủ Tuần Kiểm Đô Thành hoàn toàn không thiếu thanh bài có năng lực, có uy tín. Nếu như lấy Khương Vọng hắn đem so sánh với mấy người đó thì chẳng khác gì sỉ nhục bọn họ. Có bản án nào mà không phải hắn thì không thể vậy?
"Nói mê sảng cái gì vậy!" Khương bổ đầu đã tiến vào trạng thái phá án, nghiêm khắc chính nghĩa nói: "Bản quan vốn là một thanh bài, một mệnh quan triều đình. Làm sao có thể cùng ngươi đi ức hiếp người khác?"
Hắn dứt khoát xoay người xuống ngựa, đem dây cương đưa cho Trọng Huyền Thắng: "Không đi uống trà nữa, bản quan còn có chính sự trong người. Ngươi mang Diễm Chiếu quay về giúp ta"
Diễm Chiếu lông đỏ như lửa, thế mà lại lùi về phía sau một chút.
Khương Vọng vỗ vỗ đầu nó một chút nói: "An tâm, hắn ta không cưỡi ngươi đâu"
"Được, được." Trọng Huyền Thắng cũng không phải lần đầu tiên bị Diễm Chiếu ghét bỏ, nhẹ nhàng nói: "Để Thập Nhất dắt ngươi đi"
Thập Nhất đưa tay cầm lấy dây cương của Diễm Chiếu. Diễm Chiếu bước lên vài bước nhỏ rồi mới đi mạnh về phía trước.
Sau đó, Khương Vọng nói với đội thanh bài ở trước mặt: "Đi thôi."
Đoàn người lên ngựa, phi nhanh hướng về phía Bắc Nha.
Eo đeo Thanh Bài lâu như vây, Bắc Nha cũng coi như là "nhà mẹ đẻ" của Khương Vọng.
Khi trước Bộ thần Nhạc Lãnh nóng lòng không chờ nổi, dùng thanh bài lưu lại nhân tài, cho tới bây giờ đã có thu hoạch.
Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, cũng là người Thanh Bài, làm cho trên dưới Tề quốc, không biết bao nhiêu người tuổi trẻ, đều có lòng hướng tới Thanh Bài!
Những nha môn khác đều không dám nhắc tới mấy chữ dự trữ nhân tài trước mặt Bắc Nha, dù là nhân tài tới mức nào đi nữa, cũng phải lùi bước trước mặt quán quân Hoàng Hà Hội.
Nếu như Phủ Tuần Kiểm của Đô Thành có một tấm danh thiếp.
Thanh Dương Tử Khương Vọng cũng sẽ được viết lên đó, để mọi người được biết.
Hiệu quả trong hiện thực, Khương Vọng có thể rõ ràng cảm thấy, toàn bộ hệ thống Thanh Bài đều tiếp nhận hắn.
Bởi vì vẫn luôn là nhân viên tạm thời, ít xử lý công việc, cho nên phần lớn Thanh Bài không chút ấn tượng nào đối với hắn cả, còn có một phần là ấn tượng xấu. Luôn cảm thấy hắn đi cửa sau mới có Thanh Bài, eo đeo tứ phẩm, đối với những bộ đầu chăm chỉ phá án mà nói quá bất công.
Mà sau khi hắn đạt được tư cách đại biểu cho Tề quốc xuất chiến Hoàng Hà Hội, loại cảm nhận này đã được cải thiện đôi chút.
Khi hắn đoạt được quán quân Hoàng Hà Hội thì trong vòng một đêm, Khương Vọng đã trở thành niềm kiêu ngạo của Thanh Bài.
Rất nhiều bộ đầu đều nguyện ý khoe khoang Khương Vọng.
"Biết Khương Vọng chứ? Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, là Thanh Bài chúng ta!"
Chỉ câu này, cũng không biết nở mày nổ mặt tới cỡ nào nữa.
Đội Thanh Bài bộ đầu phụng mệnh tới triệu tập Khương Vọng, không có ai là kênh kiệu cả, cấp bậc lễ nghĩa rất chu đáo. Sau khi tiến vào Bắc Nha, cũng là người người mỉm cười, vô cùng thiện ý.
Thế nhưng bầu không khí nhẹ nhõm vui sướng này, đã biến mất không thấy gì cả sau khi đi vào sảnh Hiến Chương.
Hiến Chương giả, là biệt danh của Bệ Ngạn.
Bệ Ngạn giả, con thứ bảy của Long Hoàng. Từ xưa tới nay đều tốt bụng, công bằng công chính, trong truyền thuyết, quản lý tất cả việc tố tụng của Thủy tộc.
Đương nhiên, sau khi Long tộc bị đuổi ra biển cả, Thủy tộc hiện nay đã sớm không cung phụng Bệ Ngạn. Chỉ là Nhân tộc lại không tị húy gì cả.
Từ tên là có thể biết, sức nặng của sảnh Hiến Chương này trong Bắc Nha như thế nào.
Mà trong sảnh Hiến Chương có ba người ngồi, càng không thể nghi ngờ thể hiện chuyện hôm nay quan trọng tới mức nào.
Khương Vọng chỉ nhận được hai người, ở giữa là Đô úy Bắc Nha - Trinh Thế, người ngồi bên phải Đô úy là Phó sứ Tuần Kiểm - Dương Vị Đồng.
Chỉ riêng hai người này, sức nặng đã quá đủ rồi.
Chớ nói chỉ là người đàn ông khí chất nho nhã bên trái Trịnh Thế kia.
Nhìn từ bề ngoài, chỉ mới là trung niên, nhìn có về còn hơi trẻ hơn Trịnh Thế. Ăn mặc vừa vặn, phong thái tự nhiên. Mặc dù ngồi bên trái Trịnh Thế, thế nhưng từ thái độ của Trịnh Thế và Dương Vị Đồng mà xét, địa vị có về còn trên cả Trịnh Thết
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad