Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1407: Không quan tâm thứ gì, người quỷ đều không

Chương 1407: Không quan tâm thứ gì, người quỷ đều không
nhường Ô Liệt mở lòng bàn tay mình ra đếm kỹ vân tay, dường như đang đếm những chuyện xưa đã xảy ra: "Nhưng mọi người đánh giá tốt hay xấu đều chỉ để ý 'tốt với ta` hoặc 'xấu với ta, mà không phải là cái tốt hay cái xấu của bản thân. Đây là nhân chỉ thường tình (1).
Nhưng, pháp không dung tình"
(0) Nhân chỉ thường tình: tình cảm thông thường của con người.
"Ô gia gia" Lâm Hữu Tà nghĩ nghĩ rồi nói: "Người nói chúng ta phải xóa bỏ đúng sai, chỉ tuân theo "Pháp; tuân theo quy củ.
Nhưng người truy xét điều tra Điền gia nhiều năm như vậy, bản thân lại không nhận được bất kỳ sự cho phép nào, cũng không có pháp lệnh gì ủng hộ người. Chẳng lẽ cái này không phải là không hợp quy củ, không tuân theo "Pháp; làm trái đạo của người hay sao?"
"Con có thể suy nghĩ đến bước này là rất tốt" Ô Liệt thu tay về, khẽ nói: "Cái 'cho phép và 'ủng hộ' mà con nói đến cũng không phải là 'Pháp. Mệnh lệnh của nhân vật lớn nào, khẩu dụ của một ai đó cũng không phải là 'Pháp:. 'Pháp' công bằng như nước, ở bất kỳ chỗ nào cũng đều có xu hướng cân bằng, đối xử với tất cả mọi người đều như nhau. 'Pháp' là Giải Trãi (2), thấy ác tức sẽ chạm vào, mà không để ý đến bất cứ cái gì khác. Không liên quan đến Trung Hiếu Hiển Ngu, Thiện Ác Quý Tiện, chỉ cần có việc ác, thì sẽ lấy 'Pháp' ra để ràng buộc."
(2) Giải Trãi: là sinh vật biểu tượng cho công lý, là linh thú được tôn sùng là thần công lý và gắn với hành pháp.
"Những người hẳn nên ủng hộ ta mà lại không ủng hộ ta ở trong lời nói của con, thì cái mà bọn họ tuân theo không phải mà 'Pháp; mà là quyền thế, là hợi và hại, là những suy tính. Ỗ trong thế giới của bọn họ, giá trị của một người hay một gia tộc luôn áp đảo ở phía trên "Pháp"
"Đạo của ta khác với bọn họ."
"Ta theo "Pháp' của ta, ta đi theo đạo của ta. Không quan tâm thứ gì, người quỷ đều không nhường"
Nàng dường như đạt đạt được, lại đường như đã đánh mất.
Chờ nàng tiêu hóa một lúc rồi đi tới, Ô Liệt đột nhiên hỏi: "Con có muốn tới Tam Hình Cung không?"
"Dạ?" Lâm Hữu Tà sửng sốt.
Nàng được Ô Liệt nuôi từ nhỏ cho tới lớn, nói là ông cháu ruột cũng không quá đáng. Làm sao nàng lại không biết, ở trong lòng của Ô Liệt thì phân lượng của Tề quốc cao hơn Tam Hình Cung rất nhiều.
Bất cứ lúc nào người kia cũng có tư cách đến Tam Hình Cung để tu hành, nhưng ngay cả khi đã từ chức thanh bài về ở ẩn cho đến sau này, cũng chưa từng thấy người kia có suy nghĩ như vậy. Rời quốc cầu đạo, cũng không phải là chuyện xấu hổ không thể gặp người, quốc gia của mình cũng không ngăn cản. Nhưng đối với một số người mà nói, tấm lòng bảo vệ đất nước chính là chỗ đạo nằm.
Câu hỏi lúc này của Ô Liệt khó tránh khỏi mang đến chút mờ mịt.
Nghĩ một hồi, Lâm Hữu Tà nói rằng: "Cha mẹ con đều là người Tể, con cũng là người Tề."
Ô Liệt cũng không cưỡng ép, chỉ nói: "Thế cũng tốt."
Hai người không nói gì nữa. Bóng dáng hai ông cháu dần dần biến mất ở trong biển người.
Mỗi một giọt nước tuôn ra ở trong đám đông, đều có một cuộc đời ầm âm dậy sóng của mình.
Có cái nhảy ra khỏi mặt nước để cho thế gian nhìn thấy, có cái phai mờ trong biển người, yên tĩnh vô danh.
Nhưng bất kể là già trẻ hiền ngu, hiển hách hay sa sút, tất cả mọi người đều ở trong đó. Tất cả mọi người cùng xuất hiện với nhau, mới là biển người.
"Chủ thượng, chúng ta đi đầu đây?" Phạm Thanh Thanh hỏi.
Mặc dù nàng ta là tu sĩ Nội Phủ, nhưng vẫn luôn ở quần đảo ven biển cho tới tận hôm nay mới thôi. Đây là lần đầu tiên nàng ta tới Tề quốc, vậy nên tò mò về tất cả mọi thứ ở nơi này, đôi mắt đảo quanh khắp dọc đường chưa từng dừng lại.
"Ta viết cho ngươi một phong thư, ngươi cầm thư tới trấn Thanh Dương ở Dương địa, rồi tìm một cô nương tên là Độc Cô Tiểu.
Nàng là tâm phúc của ta, giúp ta quản lý đất phong. Có chỗ nào xử lý còn chưa chu đáo thì ngươi dạy dỗ thêm cho nàng"
Khương Vọng đã có sắp xếp ở trong lòng từ lâu: "Tề quốc rất an toàn, ít nhất trong vòng năm năm người truy giết ngươi cũng sẽ không dám đến đất Tề. Ngươi tới tĩnh dưỡng ở trấn Thanh Dương, đồng thời phụ trách việc xây dựng Chính Thanh Điện giúp ta. Đợi ta hoàn thành việc ở Lâm Tri thì sẽ trở về một chuyến"
Cho dù bỏ qua tu vi ở một bên không đề cập tới, thì Phạm Thanh Thanh cũng từng làm trưởng lão một tông, tầm mắt và thủ đoạn là thứ Độc Cô Tiểu còn lâu mới so được.
Nhưng xét về trình độ tín nhiệm mà nói, tất nhiên Phạm Thanh Thanh kém xa Độc Cô Tiểu.
Một trong những nguyên nhân phái Phạm Thanh Thanh tới trấn Thanh Dương là vì người này cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng ở Lâm Tri. Quanh năm Khương Vọng đều ở trong quý phủ của Trọng Huyền Thắng, có chuyện cũng không cần đến Phạm Thanh Thanh, Nhưng phái một tu sĩ Nội Phủ cảnh đến trấn Thanh Dương lại có hiệu quả áp đảo trên hết.
Theo đà phát triển thay đổi từng ngày của Đức Thịnh Thương Hội, trấn Thanh Dương được xem như đầu mối then chốt của thương hội ở Dương địa, tầm quan trọng càng ngày càng tăng, thật ra Độc Cô Tiểu đã không thể áp chế cục diện được nữa, thuần túy là dựa vào lớp da hổ của Trọng Huyền gia. Nhưng dù có khoác lớp da hổ lâu đến đâu, thì cuối cùng cũng không phải là hổ thật.
Để Phạm Thanh Thanh tới trấn Thanh Dương, vừa hay có thể chỉ bảo Độc Cô Tiểu, giúp nàng càng ngày càng trưởng thành nhanh hơn.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất, thực ra lại là Chính Thanh Điện.
Lần này ở quần đảo ven biển, hắn nhận phong quang vô hạn, cũng không phải hoàn toàn là do Khương mỗ hắn nổi bật hơn người, không gì địch nổi. Mà sự ủng hộ rất có phân lượng của Tề quốc, cũng không thể bị coi thường.
Một người có nhận thức tỉnh táo nhất định phải biết, thành tựu của mình là đến từ đâu. Nếu như kiêu ngạo đến mức quy hết thảy công lao về mình, vậy thì chính là lúc tự chịu diệt vong.
Những chuyện tương tự như vậy được ghi chép trong sách sử đã chẳng còn lạ lùng gì.
Khương Vọng xây dựng rầm rộ tại đất phong, chính là biểu hiện một phần lòng trung thành. Cái này thể hiện rằng hắn có lòng trung thành sâu sắc đối với Tề quốc, muốn cắm rễ ở chỗ này.
So sánh khách quan, sự trợ giúp của Chính Thanh Điện đối với việc tu hành Bộ âm trong Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh chỉ là phụ.
Đối với quyết định của Khương Vọng, đương nhiên Phạm Thanh Thanh không có bất kỳ ý kiến gì, cầm lấy thư rồi lập tức đi ngay.
Đường đường là một tu sĩ Nội Phủ cảnh, trong tình huống có địa chỉ chính xác trong tay, đương nhiên sẽ không thể không tìm thấy nơi cần đến. Tề quốc cũng không phải khu vực ăn bữa nay lo bữa mai, thậm chí người bình thường đều có thể ra ngoài dạo chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad