Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2100: Sau đó bọn họ gọi nó là “Trăng” (1)

Chương 2100: Sau đó bọn họ gọi nó là “Trăng” (1)
Ánh sáng xích kim sắc bất hủ lưu động trong mắt Khương Vọng một lần nữa.
Khương Vọng còn chưa kịp phản ứng, trận chiến đấu xâm lấn thân thể hắn đột nhiên bắt đầu, lại đột nhiên kết thúc.
Hắn bị lạc lối trong lúc ngắn ngủi, mà nhanh chóng tỉnh lại.
Quan Diễn mượn nhờ liên hệ chặt chẽ giữa toà Tinh Quang Thánh Lâu này và bản thân y, mang đi Long Thần trong thân thể hắn, thay thế toàn bộ dây dưa được tạo dựng trong thời gian ngắn giữa Long Thần và hắn bằng toà Tinh Lâu này.
Khương Vọng đầy mặt lờ mờ nhìn thấy, tay phải Quan Diễn kết thành một ấn, trực tiếp đặt lên trên Tinh Quang Thánh Lâu hình thức ban đầu của hắn.
Tinh Quang Thánh Lâu của hắn lập tức rõ ràng, cụ thể ——
Đó là một tòa bảo tháp màu xanh, chừng bảy tầng, mái cong, lan can được chạm trổ, khí tức cổ xưa mà ngưng thực.
Tinh quang chảy theo thân tháp, hắn có thể cảm nhận được liên hệ chặt chẽ giữa bọn họ như thế.
Đây là Tinh Lâu của hắn, là cơ sở thuật đạo của hắn.
Là tiếng đầu tiên hắn truyền đạt hướng về vũ trụ mịt mờ!
Cùng lúc đó, trong cơ thể hắn, đạo mạch Đằng Long đã nằm sấp thật lâu trên Thiên Địa cô đảo, nhảy lên một cái, rít gào chấn động Ngũ Phủ Hải. Vượt qua Vân Đỉnh Tiên Cung, vượt qua bầu trời cao, đồng thời hiển hiện Ngũ phủ...
Thần thông Tam Muội Chân Hỏa, Lạc Lối, Bất Chu Phong, Kiếm Tiên Nhân, Xích Tâm.
Bí Tàng Tinh Hỏa, Truy Phong, Phong Môn, Phi Phong, Vẫn Thần.
Ánh sáng của năm thần thông vòng quanh người như dải lụa, mà đạo mạch Đằng Long óng ánh đến cực hạn nhảy lên ở tận cùng trời cao—— trực tiếp nhảy vào một vùng đại dương rộng lớn khác trong thân thể.
Trong đại dương đen nhánh không nhìn thấy điểm đầu, bỗng nhiên xán lạn tinh quang.
Một khi khai thác Tàng Tinh Hải, tinh khung đã lập Tinh Quang Lâu!
Đây là đạo của hắn, con đường của hắn, tương lai của hắn.
Đây là khúc dạo đầu cho thời đại của hắn!

Thành Tam Sơn, Trang Quốc.
Thành chủ thành Tam Sơn, Đậu Nguyệt Mi vẫn còn phong vận đứng trên không trung, tay nắm một tiểu mập mạp, nhìn về phương hướng Phi Lai phong ở phía xa.
Một ngọn núi nổi tiếng cuối cùng của thành Tam Sơn, lấy một loại phương thức chưa ai từng ngờ tới, thanh lý sạch sẽ nhất. Bóng tối vắt ngang trên đỉnh đầu bách tính thành Tam Sơn, sau khi ngôi sao lấp lánh một lần nữa, dường như đã bị trừ khử không còn hình bóng.
Nhưng núi trước mắt có thể san bằng, núi trong lòng... thì làm thế nào đây?
“Nương.” Tiểu mập mạp tò mò hỏi: “Nó bay đi đâu rồi?”
Đậu Nguyệt Mi đương nhiên không biết đáp án, nhưng bà ta đương nhiên không thể rụt rè trước mặt nhi tử, nên lộ vẻ mặt thâm trầm, nói: “Đi nơi nó nên đi.”
“Nơi nên đi là...”
“Nói đến ‘Nên’. Có phải con nên đi luyện quyền rồi hay không? Con đã làm bài tập hôm nay rồi sao?”
Tiểu mập mạp bỗng nhiên “Ôi” một tiếng: “Gió thổi qua, đầu đau quá, nương, chúng ta đi xuống đi.”
Đậu Nguyệt Mi trừng hắn ta một cái, cuối cùng vẫn dẫn theo nhi tử bảo bối bay xuống, miệng không tránh được vẫn nói dông dài: “Tỷ tỷ con ở bên ngoài ăn gió uống sương, rèn luyện võ đạo, không biết vất vả dường nào, chịu bao nhiêu khổ. Con ở nhà, mỗi ngày ăn ngon uống sướng, còn không chăm chỉ. Con còn là bé trai đâu! Con muốn làm gì?”
Tiểu mập mạp chỉ để những lời nói này vào tai này ra tai kia. Ngoài ăn cơm và đi ngủ ra, hắn ta không muốn làm gì cả. Nhìn cửa thành lâu càng ngày càng gần, hắn ta cau mũi một cái: “Nương! Bây giờ, chúng ta không phải không thể gọi là thành Tam Sơn rồi sao?”
“Vì sao?” Đậu Nguyệt Mi hỏi.
Tiểu mập mạp nhếch miệng: “Cái tên này vốn được đặt rất đần độn. Hơn nữa, ba ngọn núi nay đã mất đi hai ngọn núi, phải gọi thành Độc Sơn chứ!”
Đậu Nguyệt Mi bắt lấy lỗ tai của hắn ta, dùng sức vặn một cái.
Lần này rất nặng, tiểu mập mạp oa một tiếng, khóc lớn.
Đậu Nguyệt Mi lạnh giọng hỏi: “Con xem con khóc thành như vậy, hiện tại có phải nên đổi tên thành Tôn Khóc Nhan không?”
Tôn Tiếu Nhan khóc chít chít theo sát mẫu thân về phủ.
Hắn ta không biết, cái tên treo trên cửa thành Tam Sơn này...
Là do cha của hắn ta tự tay khắc xuống.
...
Tề quốc, Quan Tinh Lâu.
Đây là toà lầu cao bậc nhất trong lãnh thổ Đại Tề, thăm dò mây trời khó tính toán.
Đương nhiên, tính toán độ cao của Quan Tinh Lâu có lẽ không coi là khó, khó là như sao để tới gần Quan Tinh Lâu.
Khâm Thiên Giám thần bí được thiết lập ở đây, bất kể là vương công quý tộc, văn võ bá quan, từ trước đến nay không có Đế chỉ không được tự ý vào.
Tầng cao nhất của Quan Tinh Lâu là sân thượng, không có rào chắn, bốn phía trống không.
Nơi tầm mắt tốt nhất trong toàn bộ Lâm Tri thành chính là nơi này.
Thiên địa không che.
Giám chính Khâm Thiên Giám mang dáng dấp thiếu niên Nguyễn Tù, giờ phút này đang chắp tay đứng ở đây, ngửa đầu nhìn trời. Một cây trâm gài tóc màu mực vươn ngang, có một loại cảm giác đang ước lượng mảnh trời sao này.
Nguyễn Chu mặc đạo bào cùng hình thức bên cạnh y, hơi nghi hoặc một chút mà hỏi thăm: “Ngọc Hành tinh xảy ra chuyện gì, vì sao lại có dao động to lớn như thế?”
Nguyễn Tù thở dài một hơi: “Ai có thể biết được, Ngọc Hành lại mất chủ đâu? Cả đời ta đều đang ngắm nhìn bầu trời, lại không nhìn thấy điểm này. Cho đến hiện tại, nó đã bị chiếm lấy.”
Nguyễn Chu mở to mắt: “Ngọc Hành bị người chiếm lấy rồi?”
“Không nhất định là người.” Trong giọng nói của Nguyễn Tù, có một chút tiếc nuối không xoá đi được.
Ngôi sao vũ trụ...
Người kế tục đạo Tinh Chiêm thuật nào mà không muốn có được?
Đối với người tu hành Tinh Chiếm thuật, căn cứ vào quan hệ giữa ngôi sao vũ trụ và sông dài vận mệnh, ở một mức độ nào đó, nắm giữ ngôi sao vũ trụ... Gần như tương đương với khống chế vận mệnh!
Không ngờ ra chuyện ý nghĩ hão huyền này lại bị tồn tại nào đó diễn biến thành sự thật.
Nếu y có thể biết Ngọc Hành mất chủ sớm hơn, chưa chắc không có cơ hội...
Thế nhưng, ai có thể nghĩ tới được?
Ngôi sao vũ trụ chân chính chiếu khắp Chư Thiên Vạn Giới, ai có thể dòm hết nền tảng được đây?
“Đối với chúng ta, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?” Nguyễn Chu hỏi.
Nguyễn Tù lắc đầu: “Từ xưa Liêm Trinh khó phân biệt nhất, là phúc hay là họa, ai cũng khó dự báo được.”
“Liêm Trinh” là biệt danh của Ngọc Hành tinh. Cho tới bây giờ, ngôi sao này biến ảo khó dò, tinh tượng có nó tham dự cơ bản đều là nan đề làm rất nhiều chiêm tinh sư bối rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad