Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 761: Khương đại nhân! Đã lâu không gặp!

Chương 761: Khương đại nhân! Đã lâu không gặp!
Lúc này, bóng đen hung hăng xông vào xe ngựa đã bị ép cả người vào góc xe, mặt hướng vào trong, lưng quay ra ngoài, cả khuôn mặt có chiều hướng bị hai bên xe vách xe ép thành góc vuông.
Một tay Khương Vọng dễ dàng bóp gáy và ép gã vào trong góc xe, còn một tay khác nghịch thanh dao găm sắc bén kia.
"Ai phái ngươi tới? Tới để làm gì?"
Khương Vọng cảm thấy rất vô lý.
Bóng đen này xuất hiện cũng quá khó hiểu rồi.
Hắn tin chắc rằng có người muốn phái sát thủ đến ám sát mình, dù sao hắn cũng đắc tội không ít người. Nhưng người hơi hiểu hắn, cũng sẽ không đến nỗi gửi gắm hỉ vọng vào trên người một sát thủ chỉ có thực lực như thế này.
Nhưng nếu nói là gặp cướp của, thì người ngồi loại ngựa xe này thì nhìn thế nào cũng không giống nhà giàu. Nếu chỉ vì muốn trấn lột tiền tài thì ánh mắt cũng thiển cận quá.
"Đại đại... đại hiệp, hiểu lầm!" Bóng đen dán mặt to trong góc xe, bị ép đến mức biến dạng, rất cố gắng để vất vả phát ra âm thanh: "Ta có thể giải thích, ta thật sự có thể giải thích!"
Lời vừa ra, Khương Vọng vô cớ cảm thấy một sự quen thuộc.
Thế là buông lỏng tay, đợi người này quay mặt lại, tháo khăn che xuống.
"Là ngươi? ?"
Khương Vọng và bóng đen đều ngẩn người.
Khương Vọng nhận ra, người này đúng là tên sát thủ quen biết ở trấn Thanh Dương kia, Tô Tú Hành xuất thân Thiên Hạ Lâu!
"Khương đại nhân! Đã lâu không gặp!" Tô Tú Hành phản ứng rất nhanh, giọng nói lộ ra trầm thấp nhưng lễ độ.
Mà Khương Vọng phản ứng lại rất trực tiếp, hắn giơ ngang dao găm của Tô Tú Hành trước mặt gã, để gã nhìn thật rõ. Sau đó tay hơi dùng sức lên trên, dao găm bị tách ra thành hai đoạn ngay tại chỗ.
Ý của hắn là muốn biểu lộ sự cay nghiệt của bản thân, đồng thời cảnh cáo tên nhóc này đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng vào thẳng chủ đề.
Nhưng một khoản thời gian không gặp, hắn đã quên tính cách Tô Tú Hành vốn hà tiện.
Gã lại trực tiếp nổi quạu bất chất, giương nanh múa vuốt nhào tới: "Dao găm của ta! Ngươi lại hủy dao găm của ta! Đây đã là thanh thứ hai rồi đó!"
Giọng nói hơi thê lương.
Khương Vọng đạp gã trở về, gã bị khóa chặt ở đó khóc nức nở: "Ngươi đền dao găm cho ta!"
Âm thanh nghe sao mà thê lương, thảm thiết.
Quả thực khiến người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ.
"Ta nhớ là thanh dao găm trước của ngươi là bị Trư Cốt Diện Giả nhai nuốt, đừng có trách ta chứ?" Khương Vọng thật không biết làm sao.
"Ngươi trả phù cho ta! Trả cả Đạo Nguyên Thạch!" Tô Tú Hành khóc lóc ăn vạ.
"Ta nói này, ngươi có biết rõ tình hình hay không vậy?"
Khương Vọng dùng một tay xách hắn ta lên: "Ngươi còn chưa giải thích với ta chui vào xe của ta làm gì? Còn cầm dao găm chỉ vào mặt ta?"
Vẫn là nói chuyện thế này thì bình thường hơn.
Cứ theo tiết tấu của tên nhóc này, thiếu chút nữa cảm thấy rằng mình mới là kẻ đuối lý!
Mẹ hắn chứ, lúc ấy lấy của hắn ta mấy tấm phù với mấy viên Đạo Nguyên Thạch, còn không phải bởi vì hắn ta đến hành thích trước sao? Giữ lại mạng chó cho hắn ta đã đủ nhân từ lắm rồi, sao hiện tại làm giống như ta đã khi dễ hắn ta không bằng.
"Tốt nhất là ngươi buông tay ra"
Cũng không biết là đang phô trương thanh thế, hay là đã rách chẳng sợ nát, vẻ mặt Tô Tú Hành chợt trở nên nghiêm túc, thậm chí có thể được xem là nghiêm khắc: "Ngươi biết bây giờ ta lăn lộn với ai không?"
Đương nhiên Khương Vọng biết hắn ta đang lăn lộn cùng với ai!
Lúc trước ở thành Thương Phong, tìm A Sách của Thiên Hạ Lâu đưa tin cho Dương đình hắn đã thuận mồm thăm dò, để A Sách xử lý. Lúc ấy A Sách đã nói, Tô Tú Hành chui vào Địa Ngục Vô Môn.
Nói cách khác, lão đại hiện tại của hắn ta là Doãn Quan!
Thân là một thành viên của Địa Ngục Vô Môn, chạy đến quan đạo và xông vào trong một chiếc xe ngựa là đang muốn làm gì?
Liên hệ với đích đến của chiếc xe ngựa này, đáp án chỉ có một khả năng là thừa cơ trà trộn vào Lâm Tri.
Thân phận của chính Tô Tú Hành không dễ trà trộn vào Lâm Tri, hoặc có lẽ hắn ta không muốn để lộ việc trà trộn vào Lâm Tri.
Cho nên... Địa Ngục Vô Môn muốn làm gì ở Lâm Tri?
"Ö? Giờ ngươi đang lăn lôn với ai?" Khương Vọng giả vờ không biết, lộ vẻ rất hiếu kỳ.
"Ta đương nhiên là..." Tô Tú Hành nói được một nửa, có lẽ nhớ tới tổ chức hiện tại không phải là Thiên Hạ Lâu có thể tùy ý bán đứng trước kia, thế là đành nuốt xuống.
Hắn ta tạm ngừng lại một lát rồi cười khẩy: "Ngươi căn bản không biết mình đang gây hấn với một tổ chức thế nào đâu! Và ngươi cũng không rõ mình đang nói chuyện với ai!"
"Ta thật sự là không biết, haizzz." Khương Vọng tương đối phối hợp: "Vậy ngươi nói cho ta biết đi?"
Tô Tú Hành làm ra vẻ nhìn Khương Vọng một hỏi, rồi lại lắc lắc đầu: "Thôi đi"
Ngữ khí của hắn ta hơi thồn thức: "Dù sao chúng ta cũng từng quen biết, tổ chức bọn ta quá nguy hiểm, để liên lụy đến ngươi thì không tốt"
"Ö?" Khương Vọng lẳng lặng nhìn hắn ta diễn.
"Ái chà!" Tô Tú Hành làm ra vẻ vén rèm cửa sổ xe lên, nhưng thật ra vẫn luôn nhìn lén nét mặt của Khương Vọng, thấy dáng vẻ hắn không giống có ý kiến gì mới nói tiếp: "Thì ra đã là lúc này. Không được, ta nhất định phải trở về. Bằng không lão đại chờ lâu không thấy ta thì chắc chắn sẽ nổi điên"
"Y nổi điên sẽ thế nào?" Khương Vọng cố ý cổ vũ.
"Vậy thì sẽ rất máu mel" Tô Tú Hành mang vẻ mặt như chịu không nổi thật:
"V rất có thể giết thẳng từ quận Bình Tây đến Lâm Hải, một khi đã giết là máu chảy thành sông, thây phơi vạn dặm. Những người còn đang đi đường như ngươi cũng khó tránh khỏi"
Ba quận của Dương địa đã hoàn toàn thuộc về Tề quốc, hiện tại biên quân của khu vực phía Tây phải là quận Hành Dương mới đúng, nhưng rất nhiều người vẫn hay là xem Bình Tây là biên quân, thói quen nhiều năm nhất thời vẫn chưa thể sửa đổi.
Từ quận Bình Tây giết đến quận Lâm Hải là giết xuyên cả biên giời Tề quốc.
Nói khoác đến mức độ này thật là có hơi quá đáng.
Nhưng Khương Vọng vẫn phối hợp, kinh ngạc nói: "Lão đại các ngươi tàn nhẫn đến vậy sao?"
"Đâu chỉ có thế!" Tô Tú Hành nói nhăn nói cuội: "Y mặt xanh nanh dài, cao hơn trượng hai, mỗi ngày đều phải ăn tim người. Người đã giết không đến mười vạn thì cũng đến tám vạn. Bạn cũ à, ngươi nhất định phải trốn gã mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad