Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3295 - Yêu quỷ (2)



Chương 3295 - Yêu quỷ (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bùm!
Một phật chưởng to lớn tỏa sáng rực rỡ trực tiếp nhấn xuống, ấn con yêu quỷ hung ác này thành một bãi máu trên mặt đất.
Chỉ là một Mao thần cấp Nội Phủ trước Trì Vân Sơn thần đương nhiên không chịu nổi dù chỉ là một kích huống chi là trong chiến trường thần hồn này.
Khương Cổ Thần hiển hóa thân thể thần hồn, đứng bên trong nhà tù thần đạo vuông vức này, trong lòng bàn tay nắm lấy một đoàn sức mạnh thần hồn hỗn tạp màu máu, lấy Tam Muội Chân Hỏa tỉ mỉ thiêu đốt
Đợi đến khi thiêu rụi tap chất liền có thể xem nó như thuốc bổ cho thần hồn mà ăn vào.
Hiệu suất điều trị thần hồn này còn nhanh hơn việc để Sài A Tứ lấy giải khôi của hội đấu võ kia.
Cổ Thần vĩ đại ngắm nhìn bốn phía, nhất thời như có điều suy nghĩ…
Những gì phát sinh trong không gian Thần đạo những yêu quái ở bên ngoài đương nhiên không hề hay biết gì.
Trư Đại Lực đi đến trước cửa dán đồ án yêu quỷ kỳ quái kia, cảm thấy nó dường như cũng không còn đáng sợ như trước, gã vẫn giơ hai tay, chậm rãi quay người lại: "Ngũ gia ở bên trong."
Sài A Tứ nhớ tới lời dạy bảo của Cổ Thần tôn giả, chỉ cao lãnh ngước cằm, ra hiệu cho tên lâu la trước mặt kéo cửa ra.
Cửa giấy thối lui sang hai bên, đồ án yêu quỷ dữ tợn kia cũng bị tách ra chính giữa.
Thế là có thể nhìn thấy một gian tĩnh thất trống không phía sau cửa giấy.
Trong tĩnh thất có một thân ảnh lưng gù, mặc một thân đạo phục màu xám, đối diện với vách tường, yên lặng tĩnh tọa.
Người này chính là Viên Lão Tây, Quán trưởng của quán rượu Lão Viên, cũng là hương chủ có tư lịch lâu đời nhất ở Thủy Liêm Đường Hoa Quả Hội.
Trên vách tường trước mặt ông ta treo một bức tranh chữ lớn.
Chỉ có một chữ nhưng thần tàng cốt tú, quả thực là thủ bút của danh gia.
Trên đó viết một chữ "Tĩnh".
Ở nơi đây quả thực rất yên tĩnh, khiến cho tiểu yêu mới tới cảm thấy hơi bất an.
Bên dưới chữ "Tĩnh", vị trí ở cạnh tường còn trưng bày một cái đao đài làm bằng gỗ, trên đó đang đỡ một thanh trường đao.
Viên Lão Tây ngồi hướng mặt về phía thanh đao này.
Ông ta không quay đầu lại, chỉ nói: "Nghe nói ngươi có chuyện tìm ta?"
Ngay cả Viên Dũng Sài A Tứ cũng đã giết nên dương nhiên không e ngại Viên Lão Tây đánh không lại Viên Dũng này. Nhưng trong lòng không hiểu sao vẫn cảm thấy có hơi căng thẳng.
"Liên quan đến tiền lệ tiền." Gã động động yết hầu, lên tiếng.
"Đại Lực, cầm mười sáu đồng ngũ thù vương tiền đưa cho hắn." Viên Lão Tây bình tĩnh nói: "Hắn có thể dựa vào sức chính mình đi đến nơi này thì đáng giá với đống tiền tài này."
"Không, Ngũ gia, cái ta muốn nói chính là lệ tiền liên quan đến toàn bộ đường Hoa Nhai, thậm chí là toàn bộ Hoa Quả Hội." Sài A Tứ lên tiếng.
Trong phòng im lặng một lúc, Viên Lão Tây mới nói: "Đại Lực, ngươi đi lên trước đi."
Trư Đại Lực không nói gì, im lặng quay đầu đi lên.
Đợi khi tiếng bước chân biến mất, Viên Lão Tây mới nói: "Ngươi nói thử xem."
Lúc này Sài A Tứ đứng ở ngoài cửa, Viên Lão Tây ngồi trong phòng.
Tĩnh thất trống rỗng này chính là khoảng cách giữa bọn họ.
Trước khi lấy được Cổ Thần Kính, Sài A Tứ chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, gã có thể vượt qua khoảng cách như vậy.
Nhưng là hiện tại, gã biết rõ, gã chỉ cần tiến lên một bước.
Và đây cũng không phải là điểm cuối của gã.
Gã điều chỉnh cảm xúc một chút, tức giận nói: "Viên Dũng mang theo thủ hạ, đến vơ vét tiền tài từng nhà, ta đã giao lệ tiền ở chỗ ngài rồi hắn còn đến thu thêm lần nữa. Vơ vét tiền tài còn chưa đủ, hắn còn sỉ nhục ta, đánh ta, đập nát nhà của ta, thậm chí... thậm chí còn đập bể linh vị của gia gia ta."
"Cho nên, hôm nay ngươi tới đây là muốn cáo trạng với ta." Viên Lão Tây vẫn không quay đầu, chỉ có tiếng cười trầm thấp vang lên: "Hay là nói, ngươi muốn đứng ra làm chứng, để ta dẫn ngươi đến trước mặt Hội chủ, cho ngươi cơ hội lên án Viên Dũng?"
"Ta đã giết hắn." Sài A Tứ nói.
Trong phòng yên lặng.
Viên Lão Tây chậm rãi đứng dậy.
Thân hình đã hơi còng xuống của ông ta, trong quá trình đứng dậy dần dần giãn ra.
Lúc bắt đầu thì cực kỳ chậm nhưng lúc hoàn toàn đứng lên lại nhanh như thiểm điện, trong lúc xoay người, trường đao trên kệ đã xuất vỏ. Đao kêu vang, hàn quang lóe lên, ông ta đã mang theo đao, vượt qua không gian của tĩnh thất, chém đến trước mặtÃ
Sài A Tứ lại chỉ tiến vào ba bước.
Đây đương nhiên là ba bước tiến vào do Cổ Thần chỉ điểm.
Vừa lúc giẫm vào kế điểm bên trong một đao này, nghiêng người một cái, cây kiếm sắt loang lổ vết rỉ vừa lúc nằm ngang trước bụng.
Lưỡi đao kia gần như là kề sát chóp mũi của gã mà chém xuống, chém hụtÃ
Viên Lão Tây có hai sợi lông mày màu trắng rất dẽ thấy, lúc tung người trảm kích, chúng hất lên phiêu đãng trong không trung, khiến cho tướng mạo ông ta trông càng thêm hung hãn. Lúc này, ông ta bỗng nhiên lui về phía sau một bước, đứng im, mày trắng cũng rơi xuống, rũ xuống tới khóe mắt khiến cho ông ta trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.
Ông ta trở tay hất lên, trường đao đã vào vỏ, im lặng nằm trên giá đỡ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Ngũ gia không thử nữa sao?" Sài A Tứ thu hồi cây kiếm sắt nằm ngang, ngữ khí bình tĩnh nói.
Viên Lão Tây nhấc mí mắt: "Quyền sợ trẻ, thử xuống nữa ta sợ bị ngươi đánh chết."
Lại nói "Đến đây ngồi."
Lời này nghe vào đương nhiên là khiêm tốn hạ mình nhưng cũng là phù hợp logic. Trạng thái thân thể bây giờ của ông ta, bản thân ông ta hiểu rất rõ, nó đã bị yêu quỷ cắn nuốt quá ác nên ra một đao là ít đi một đao.
Trừ phi có thêm yêu quỷ phụ thân nếu không ông ta không dám chắc bản thân mình có thể giết được khuyển yêu trẻ tuổi này. Mà cái giá phải trả khi mượn dùng sức mạnh yêu quỷ ông ta lại không dám bỏ ra...



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad