Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3606. Thiên hạ ai có thể dẫn trước Khương Vọng?



Chương 3606. Thiên hạ ai có thể dẫn trước Khương Vọng?




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi một cây, ta một cây. Ta một cây, ta lại có một cây… Hê! Giòn!”
“Rắc rắc.”
Âm thanh va chạm giữa răng và xương ngón tay, là kiểu một loại xương nghiền nát một loại xương khác.
Ngư Quảng Uyên ngồi trên đỉnh tháp cao ngất, tay cầm một đống ngón tay người, ăn như ăn vặt. Miệng phát ra âm thanh răng rắc giòn giã, khóe miệng tràn ra máu tươi.
“Đừng niệm nữa.” Hắn ta cầm một ngón tay đưa về phía trước, nói với vẻ thân thiện: “Ăn một cây.”
Trước mặt hắn ta là một lão hòa thượng đang quỳ giữa không trung, miệng niệm: “Chư thiên nhân chúng hiện tại và tương lai, ta nay chân thành khuyên ngươi, lấy đại thần thông cứu độ, chớ đọa vào ác đạo…”
“Ta bảo ngươi đừng niệm nữa.” Ngư Quảng Uyên mỉm cười nói.
Hòa thượng này đã mất hai tay, không thể chắp tay.
Đầu gối bị khoét, chỉ có thể ngồi quỳ.
Khí huyết suy tàn, rơi vào tay kẻ khác.
Nhưng tai của y vẫn còn nghe được, cũng chẳng có chuyện nghe không hiểu, nhưng vẫn mắt điếc tai ngơ.
Môi của y mấp máy, không ngừng tụng kinh.
Ngư Quảng Uyên nhìn cái hố to đằng xa một cái.
Ngoài hố quỳ từng vòng tu sĩ nhân tộc bị trói, tướng lĩnh Hải tộc cầm đao nhọn nhận được ánh mắt của Ngư Quảng Uyên thì lập tức quăng một người xuống. Đao nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo giữa không trung, rạch ra một vết thương không lớn lắm, sau đó thò ba ngón tay vào… Trong tiếng kêu gào thảm thiết của tên Nhân tộc kia, rút xương ra!
Động tác hành hình của tướng lĩnh Hải tộc rất nhuần nhuyễn, hai ba động tác đã rút hết toàn bộ xương cốt ra ngoài, chỉ để lại môt đống thịt đã mất đi trụ đỡ, gã tùy ý dùng đao xóc lên, ném vào trong hố sâu.
Ngư Quảng Uyên dời mắt, nhìn hòa thượng với vẻ giễu cợt.
Hòa thượng quỳ trước mặt hắn ta vẫn đang tụng kinh, đôi mắt nhắm chặt, nhưng có nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
“Được rồi, đừng khóc.” Ngư Quảng Quyên ôn hòa nói: “Ăn chút đồ ăn vặt, bình ổn cảm xúc một chút.”
Hắn ta cầm một ngón tay, nhét vào miệng hòa thượng.
Nhưng lão hòa thượng ngậm chặt miệng.
Cho dù Ngư Quảng Uyên cầm ngón tay đâm loạn thế nào, đâm nát môi lão, đến răng cũng bị đâm rớt mấy cái, lão vẫn kiên quyết không chịu ăn.
“Mẹ nó, đám trọc đầu các ngươi đúng là cứng đầu cứng cổ!” Ngư Quảng Uyên mắng ra lời thô tục không biết học được ở đâu, bực bội vứt ngón tay dính đầy nước bọt và máu tươi kia đi.
Ngón tay tách rời trên không trung, xương bay qua một bên, máu thịt rơi xuống hố.
Ngư Quảng Uyên lại chọn lựa một hồi trong đống ngón tay, chọn ra một ngón tay mà hắn ta thấy thuận mắt, bỏ vào miệng, hậm hực nhai.
Nhai một lúc, hắn ta lại nảy ra ý tưởng, nhìn hòa thượng trước mặt, nói: “Ta trời sinh tính tình quái đản, cứ thích ép buộc các ngươi làm chuyện không muốn làm… Thế này, ngươi ăn một ngón, ta sẽ thả một người. Ta nói lời giữ lời.”
Mê giới là biên giới biển của Nhân tộc, đóng giữ ở đây, đương nhiên không chỉ là hải dân, không chỉ có Tề quốc.
Trác Thanh Như là chân truyền Tam Hình Cung, phải đến đây một chuyến, thánh địa Phật môn như Huyền Không Tự cũng gánh trách nhiệm tương tự.
Hòa thượng đang quỳ gối trước mặt Ngư Quảng Uyên chính là Tịnh Hữu Pháp Sư của Huyền Không Tự.
Tuy thuộc thế hệ mang chữ “Tịnh”, nhưng tuối tác đã rất lớn, năm mươi chín tuổi đã chứng được Kim Thân, năm nay đã chín mươi sáu. Sư phụ của lão còn lớn tuổi hơn Phương Trượng đương nhiệm là Khổ Mệnh Đại Sư rất nhiều, đã viên tịch từ lâu, lão trấn thủ phù đảo tại Mê giới từ lâu, dựng lên một tòa thạch tháp ở nơi này, trợ giúp các tu sĩ Nhân tộc tới tiếp viện. Đạo thuật trị liệu của lão không tầm thường, đã cứu được rất nhiều người.
Khổ Đắc Tháp tại khu vực Ất Hợi này cũng xem như có chút danh tiếng tại Mê giới.
Hôm nay lại sụp đổ!
Tịnh Hữu Pháp Sư dáng vẻ già nua mở đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt ra, nhìn thẳng vào Ngư Quảng Uyên.
Ngư Quảng Uyên gật đầu một cái, tỏ ý tên trọc nhà ngươi không nghe nhầm đâu.
Tịnh Hữu không nói không rằng, dùng đôi chân bị khoét mất xương bánh chè kia xê dịch giữa không trung một cách khó nhọc, cứ như vậy tới gần Ngư Quảng Uyên, cúi đầu xuống, giống như chó, tới gần bàn tay trái đang duỗi ra của Ngư Quảng Uyên… cắn lấy những ngón tay kia, dùng sức nhai!
Ăn ngón đầu tiên, lão lập tức chau mày, nếp nhăn trên mặt như đang giao chiến.
Sau đó phát ra âm thanh buồn nôn, bắt đầu nôn mửa.
Nhưng lão mím chặt môi, nuốt hết cả những thứ đang trào lên trong miệng cùng với ngón tay xuống.
Lão cứ như vậy, vùi đầu vào lòng bàn tay Ngư Quảng Uyên, liều mạng ăn, liều mạng nhai, ăn sạch tất cả những ngón tay chất đống trong tay Ngư Quảng Uyên.
Sau đó lại ngửa đầu, như một con cá mắc cạn sắp chết, cứ vậy nhìn Ngư Quảng Uyên.
“Còn muốn ăn?” Ngư Quảng Uyên cười hỏi.
Tịnh Hữu hòa thượng nuốt ngón tay trọng miệng, mặc cho xương ngón tay đâm rát cổ họng, dùng sức gật đầu.
Ngư Quảng Uyên nở nụ cười, cười tới độ bả vai rung lên: “Nhưng mà ta… Ha ha ha… Nhưng mà ta… lừa ngươi thôi! Ha ha ha…”
Tịnh Hữu Pháp Sư ngẩn người, lão đau khổ nhìn Ngư Quảng Uyên, thân thể bật lên như một con cá, dùng hàm răng sứt sẹo của mình, nhắm thẳng vào yết hầu của Ngư Quảng Uyên, liều mạng cắn một cái.
Nhưng lại bị một bàn tay đặt lên cái trán trụi lủi, chặn lại giữa không trung, không thể động đậy.
Ngư Quảng Uyên vô cùng vui vẻ: “Ngươi thật là đáng yêu, Nhân tộc đều ngu xuẩn như vậy…”
Trong lòng hắn ta đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo rầm rộ, thậm chí không kịp đè chết lão hòa thượng dưới lòng bàn tay thì thân hình đã đột nhiên biến mất. Biến mất khỏi ngọn tháp, xuất hiện bên ngoài phù đảo đã bị dẹp yên.
Trong quá trình này, còn có ba lượt dịch chuyển liên tiếp, tại ra giả tượng phá vây ở nơi khác.
Nhưng như vậy còn chưa đủ!
Hắn ta cảnh giác quá muộn!
Trước tầm mắt Ngư Quảng Uyên bỗng hiện lên một luồng u quang.
Sau đó từ trong luồng u quang này bắn ra một thanh trường kiếm cực mỏng cực sắc.
Đôi mắt đã trải qua trăn tôi ngàn luyện bỗng có cảm giác đau nhức. Lưỡi kiếm chưa tới, nhưng đã bị sự sắc bén của nó làm cho bị thương. Hết chương 3606.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad