Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2043: Hắn là ai (2)

Chương 2043: Hắn là ai (2)
Nói cuồng vọng cũng không tính là cuồng vọng, dù sao Khương Vọng nổi danh là Đệ nhất Nội Phủ từ xưa tới nay, tại cảnh giới Nội Phủ, hoàn toàn chính xác không cần khiêm tốn.
Nếu như Lận Kiếp đề cập tới thiên kiêu Ngoại Lâu Cảnh như Trần Toán của Cảnh quốc, sẽ có vài phần hiềm nghi là đang nâng giết, hiện tại lại nói ra loại tiêu chuẩn này, kiểm soát rất là vi diệu... là một nhân tài.
Trọng Huyền Thắng có tâm trạng bình luận nhân vật mới, thế nhưng Cao Triết lại bị một câu hủy tâm trạng.
Y nhìn Trọng Huyền Thắng, miễn cưỡng mỉm cười nói: "A Thắng, đừng nói đùa. Khương Vọng còn không tới đây đâu."
Trọng Huyền Thắng cười híp mắt nhìn y, nói: "Ta chưa từng nói đùa với người không quen."
Hắn ta vừa nói ra câu này, chính là thể hiện lập trường rõ ràng, giới hạn rõ ràng, từ nay về sau, sẽ không còn dẫn theo Cao Triết chơi.
Cao Triết sững sờ, không thể kịp phản ứng lại.
"Mặc dù thanh danh của Khương Vọng rất lớn, thế nhưng hắn còn không xuất hiện tại nơi đây, lại còn chiếm cứ chủ lực của một doanh, không thích hợp lắm chứ? Đây chính là chiến trường, không phải là nơi để đùa. Chúng ta ở nơi đây phân sinh tử, quyết thắng thua, không phải là chơi cờ, vẽ sa bàn. Hắn muốn chiếm một vị trí... không biết tới sớm chút sao?" Một giọng nói bỗng truyền tới từ mấy hàng sau.
"Kẻ này là kẻ nào?" Trọng Huyền Thắng hỏi người xung quanh.
"Chiêu quốc - Cố Yên!" Người trẻ tuổi với vẻ ngang bướng này lớn tiếng nói.
Còn rất cứng rắn trừng mắt nhìn Trọng Huyền Thắng, không chịu yếu thế chút nào.
Trong các quốc gia tại Đông Vực, nếu bình chọn một bảng xếp hạng các quốc gia ngưỡng mộ Tề quốc nhất, Chiêu quốc chắc hẳn sẽ tại top đầu bảng xếp hạng. So với Dương quốc năm xưa, còn muốn thân mật với Tề quốc hơn nữa. Chưa xét tới những người đang nắm quyền kia, phần lớn bách tính của Chiêu quốc đều mong muốn gia nhập vào Tề quốc.
Không nghĩ tới trong quốc gia này, còn có một người cứng cỏi như thế, dám chất vấn thiên kiêu tới từ danh môn của Tề quốc.
Lý Long Xuyên đứng dậy, đi tới trước mặt người này, hất cằm nói: "Ra ngoài, chúng ta tâm sự."
Quá dứt khoát, khí thế áp người.
Rõ ràng Cố Yên hơi ngẩn người, không nhịn được quay đầu liếc nhìn Tây Độ phu nhân.
Trong trướng bồng này, người tu vi cao nhất, trên danh nghĩa cũng là người có địa vị cao nhất chính là Tây Độ phu nhân, vẫn cứ yên lặng ngồi cạnh soái vị, thờ ơ không nói lời nào.
Hiển nhiên bà ta vô cùng sáng suốt, biết được trận chiến tranh này do ai chủ đạo.
Mà những kẻ không tỉnh táo kia, thấy được thái độ của bà ta, cũng nên tỉnh táo lại.
Vẻ mặt của Cố Yên lúc trắng lúc xanh, cuối cùng cũng cắn môi, đứng dậy đi ra bên ngoài quân trướng.
"Vậy ta và ngươi nói chuyện!" Hắn ta nổi nóng nói.
Hai người cùng bước ra khỏi quân trướng.
Người trong quân trướng cũng không nói gì thêm.
Không thể không nói, từ đạo lý mà nói, lời chất vấn của Cố Yên không có bất cứ vấn đề gì.
Thế nhưng bản chất của chuyện này, là đang chất vấn quyền chủ đạo của các thiên kiêu Tề quốc trong vùng chiến trường này.
Cho nên Lý Long Xuyên cũng không nói đạo lý gì với hắn ta, mà càng trực tiếp dùng thế đè người, dẫn hắn ta ra ngoài quân trướng. Là vì chỉ thẳng tâm điểm, xuyên thủng khí thế kẻ địch.
Có lẽ Cố Yên muốn tranh thủ quyền lợi cho tiểu quốc, hoặc là tự mình hắn ta muốn đoạt công...
Lý Long Xuyên cũng không quan tâm, thân là công tử Thạch Môn Lý thị, hắn ta cũng có tư cách không cần quan tâm.
Phương Hựu thả ra vị trí mười doanh này, tuyệt đối có giá trị quan trọng hơn những gì nó đã biểu hiện. Nếu không Trọng Huyền Thắng cũng không tới mức tranh giành giúp Khương Vọng.
Khương Vọng chính là Đệ nhất Nội Phủ từ xưa tới nay, tiền đồ không cần phải nói. Mặc dù khi trở về Tề quốc không nói tới việc muốn gì cứ lấy, thế nhưng không thiếu được sự ân thưởng của Thiên tử.
Theo lý chỉ là lợi ích, cũng không cần quá để ý.
Thế nhưng hiện tại Cao Triết, Điền Thường, Văn Liên Mục tranh cướp đến mức đỏ mặt tía tai, ban đầu Lôi Chiêm Càn còn không định tham dự vào chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên, thế nhưng trước tối hôm nay lại vội vã đuổi tới...
Có lẽ, đều đã nghe được một vài tiếng gió đi.
Lý Long Xuyên kết hợp với một vài tin tức mà mình nghe được, cũng đã xác định được bảy tám phần, quả quyết ra mặt phối hợp, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn về phía Trọng Huyền Thắng.
Trong lòng Trọng Huyền Thắng... chỉ có hai chữ "bớt lo".
Không hổ là tướng môn thế gia, học binh pháp từ nhỏ. So với Khương Vọng thì bớt phải lo lắng nhiều lắm!
Trọng Huyền Thắng và Lý Long Xuyên rất dễ dàng là có thể kiểm soát tình thế, còn có một Yến Phủ ở nơi đó bình tĩnh đứng ngoài quan sát nữa.
Cao Triết lại hãm trong cảm xúc tức giận, rất lâu cũng không thể thoát ra.
Tranh với Lôi Chiêm Càn, là tuyệt đối không tranh nổi, y rất rõ ràng điểm này. Nếu như Khương Vọng cũng muốn chiếm một vị trí chủ tướng mà nói, như vậy lần này y không có chút khả năng nào làm chủ tướng.
Lần này y đi tới chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên, là vì mạ vàng, được thơm lây, dương danh lập vạn.
Há có thể dừng bước tại nơi này?
Nếu như cứ từ bỏ đơn giản như thế, vậy thì y khổ cực tới đây làm gì. Chẳng lẽ ở tại quận Tĩnh Hải làm thổ hoàng đế, không đủ tiêu sái hay sao?
Y biết, mình thừa dịp Khương Vọng không ở đây, mượn thanh danh ép người, đã làm Trọng Huyền Thắng khó chịu. Thế nhưng không nghĩ tới, đối phương lại có thể tuyệt tình tới mức này!
Thật sự cần phải như vậy hay sao?
Nhất định phải đẩy y tới mặt đối lập?
Chẳng lẽ không suy nghĩ cho mối quan hệ giữa Trọng Huyền gia và Cao gia hay sao?
Thế nhưng Trọng Huyền Thắng bên này đã hoàn toàn không thể nói được rồi, y chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Yến Phủ: "Yến huynh, Khương Vọng đã là đệ nhất, trở thành nhân vật truyền thuyết, cũng không cần mấy chức danh vụn vặt này để nâng thanh danh lên nữa chứ. Coi như về sau lại tới, ở lại doanh địa nào mà chẳng được. Chúng ta đều là bạn bè, có cần phải như thế sao?"
Yến Phủ nhìn y chằm chằm, sau đó chỉ hòa nhã nói: "Ngươi cũng biết tính cách của Khương Vọng. Nếu như ngươi nhờ hắn tiến doanh, chắc hẳn cũng có thể lấy được chức vụ phó tướng."
Có rất nhiều lời nói có thể thương tổn lòng người, thế nhưng cuối cùng Yến Phủ vẫn chừa cho y chút thể diện.
Nhưng Cao Triết lại không cảm nhận được an ủi, chỉ cảm thấy hoang đường.
Ta đường đường là người thừa kế Cao thị Tĩnh Hải, đi doanh nào mà không lấy được chức vụ phó tướng chứ? Điều này còn phải nhờ Khương Vọng nữa sao?
"Các ngươi nhất định phải ép ta như thế à?" Y cắn răng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad