Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1193: Hải thú

Chương 1193: Hải thú
"Có nhiều hải thú lắm sao?" Khương Vọng tùy tiện tìm một đề tài, tham gia vào cuộc trò chuyện của các hành khách khác.
Hắn mặt mũi thanh tú, không hề có tính công kích, cộng thêm tư thái sạch sẽ thẳng thắn nên rất dễ khiến cho người mới gặp lần đầu có ấn tượng tốt với hắn.
Không bị người khác lạnh nhạt.
Một đại thúc thân hình cao lớn vạm vỡ trả lời hắn: "Ố đây thì không nhiều lắm, càng đến gần Hoài đảo thì lại càng nhiều. Trên cơ bản thì đều được bắt ở biển về thuần hóa. Nguy hiểm lắm đó, người trẻ tuổi thì không nên quá tò mò."
"Không phải là đã được những tu sĩ thuần hóa rồi sao? Vì sao vẫn còn nguy hiểm chứ?" Khương Vọng hỏi.
Đại thúc nói với giọng trẻ con khó dạy: "Đúng là thuần hóa rồi.
Cũng thật sự không tấn công đảo. Nhưng tùy tiện một con hải thú bình thường đã to bằng mấy tòa nhà, đánh rắm một cái cũng là vấn đề rồi! Ngươi nói có nguy hiểm hay không?"
Bên cạnh liền có người chế nhạo: "Lão Triệu được lắm, nói có đầu có đuôi ghê, giống như ngươi đã từng đi qua Hoài đảo thật vậy!"
Lão Triệu cũng không bực mình, chỉ cười hắc hắc hai tiếng:
"Nghe cũng như thấy thôi!"
Người bên cạnh chắc là bằng hữu của hắn ta, cũng là một hán tử trải qua sương gió, nghe vậy thì nói tiếp: "Vậy thì cũng phải xem là nghe ai nói, có người nói năng bậy bạ thì sao mà tin được chứ?"
"Sao mà không tin được chứ? Nữ nhi của hàng xóm của con trai của chú họ của ta, chính là tu sĩ của Ngũ Tiên Môn, nàng ta đã nói với hàng xóm của con trai của chú họ ta thì sao mà giả được?" Lão Triệu trừng mắt nói.
Khương Vọng mới hỏi hai câu, vẫn chưa kịp nói gì thêm thì hai người này đã cãi nhau om xòm.
Chẳng qua cái tên Ngũ Tiên Môn này, Khương Vọng có chút tò mỏ.
Là chủ nhân mới của Vân Đỉnh Tiên Cung, hắn không thể không đặc biệt nhạy cảm với loại danh xưng "Tiên" này.
Người ở trên núi cao chính là tiên, từ rất lâu trước đây, tu sĩ siêu phàm đều được xem là tiên nhân, đến bây giờ cũng vẫn vậy.
Nhưng sau khi trải qua thời đại cận cổ, đối với giới tu hành mà nói, nhắc đến tiên chính là nhắc đến những tu sĩ có xuất thân từ cửu đại tiên cung.
Cửu đại tiên cung thậm chí cũng tự mình có một hệ thống tiên thuật được cho là vượt trên đạo thuật, áp đảo đương thời.
"Ngũ Tiên Môn là tông môn như thế nào?" Khương Vọng tò mò hỏi: "Ta lần đầu đến đây cho nên không rõ lắm"
Vẫn là lão Triệu bên ngoài hung ác, bên trong nhiệt tình trả lời hắn: "Vậy thì ngươi nên nhớ này, điểm dừng tiếp theo chính là đảo Hữu Hạ. Ngũ Tiên Môn chính là tông môn mạnh nhất trên đảo Hữu Hạ, tuyệt đối đừng trêu chọc đến bọn họ"
"Ngũ Tiên Môn mà mạnh nhất gì chứ?" Bằng hữu của lão Tiệu hiển nhiên không phục: "Mấy ngàn người của Nộ Kình Bang có đồng ý hay không?"
"Trong số mấy ngàn người đó, phần lớn cũng chỉ biết chút võ vẽ thô thiển mà thôi." Lão Triệu chẳng thèm quan tâm: "Lại nói, tu sĩ siêu phàm cũng không phải dựa vào nhiều người. Một kẻ mạnh có thể đánh thắng mấy ngàn kẻ yếu, ngươi có biết không?"
Vừa dứt lời ông ta còn dùng cánh tay tráng kiện đẩy đẩy Khương Vọng: "Ta xem người trẻ tuổi ngươi có mang theo kiếm, là một người tập võ, hẳn là có kiến thức. Ngươi nói có đúng hay không?"
Khương Vọng cổ vũ, cười khẽ nói: "Triệu thúc nói rất đúng"
Không phải ai cũng lên trời xuống đất, theo đuổi đỉnh cao, đấu đá lẫn nhau, hoặc là tranh quyền đoạt lợi.
Đa số mọi người đều có cuộc sống bình thường, thỉnh thoảng khoác lác mà thôi.
Bằng hữu của lão Triệu mặt lộ vẻ không phục: "Nộ Kình Bang cũng có không ít tu sĩ siêu phàm mà!"
"Chẳng lẽ nhiều hơn so với Ngũ Tiên Môn sao?"
"Cũng không phải là bên nào nhiều người hơn thì bên đó thắng, lời ngươi vừa nói đó!"
Hai người này giống như những thôn dân bình thường, cả ngày làm lụng, lúc nghỉ ngơi liền không nhịn được nói khoác, gây sự, kích động tranh luận vs nhau.
Rõ ràng cả đời đều chẳng hề rời khỏi thành trấn, nhưng lại có thể bàn tán thỏa thích về tình hình các nước, bàn luận về các thế hệ vương hầu.
Nếu cho lời bọn họ nói là đúng thì cũng không nhất định.
Nhưng bọn họ cũng chỉ là những người buồn chán mà thôi, không có ý đồ gì xấu, không hề muốn lừa gạt người khác.
Tự tìm niềm vui cho cuộc sống tẻ nhạt của mình mà thôi.
Lão Triệu chợt hừ lạnh một tiếng.
Trong tiếng hừ lạnh này, có sự đắc ý chỉ mình mình nắm giữ chân lý.
Ông ta thần bí nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết, Nộ Kình Bang đã không còn sự chống lưng của vị đại nhân vật kia nữa rồi sao?"
"Cười chết ta mất." Bằng hữu của lão Triệu khinh thường nói:
"Ngươi có biết vị đại nhân chống lưng cho Nộ Kình Bang là ai không? Đó chính là đại nhân Hải Tông Minh, trưởng lão của Điếu Hải Lâu! Ngươi thì biết cái gì!"
Dứt lời ông ta còn liếc Khương Vọng một cái: "Người trẻ tuổi, ngươi không hiểu gì thì đừng ồn ào hùa theo lão già này"
Nhìn dáng vẻ Khương Vọng ủng hộ lão Triệu, ông ta rất không hài lòng.
Hải Tông Minh đã chết mấy tháng rồi.
Khương Vọng mỉm cười, ý bảo các ngươi tiếp tục tranh luận đi, không cần để ý đến ta.
Bất luận là Ngũ Tiên Môn hay là Nộ Kình Bang, đều chẳng hề liên quan gì đến bọn họ, hai người này lại cãi vã đến đỏ mặt tía tai.
Đây là một màn thường thấy trong cuộc sống bình thường của những người bình thường. Là khói, cũng là lửa.
Khương Vọng không để ý, cũng không hề bị những người này làm phật ý. Hắn giống như một thiếu niên bình thường, nghiêm túc nghe lời người từng trải chỉ bảo.
Lão Triệu rõ ràng hơi dao động, cũng nghi ngờ sự đáng tin của tin đồn mà mình nghe thấy, trưởng lão của Điếu Hải Lâu, làm sao mà có thể dễ dàng xảy ra chuyện như vậy?
Nhưng ông ta vẫn mạnh miệng nói: "Đại nhân vật chống lưng cho Ngũ Tiên Môn thì yếu hơn sao? Đó chính là Bích Châu bà bà!
Không phải cũng là trưởng lão Điếu Hải Lâu sao?"
Trong lòng Khương Vọng khẽ động.
Hắn biết Trúc Bích Quỳnh là đệ tử của Bích Châu bà bà - trưởng lão Điếu Hải Lâu.
Tỷ tỷ Trúc Tố Dao của Trúc Bích Quỳnh còn là đệ tử có thiên phú cao nhất của Bích Châu bà bà. Sau đó vì tình mà bị thương, bị Hồ Thiếu Mạnh hại, chuyện tu hành bị gián đoạn. Bích Châu bà bà còn giúp nàng ta tranh một cơ hội vào bí cảnh Thiên Phủ, vào bí cảnh Thiên Phủ cùng một lượt với đám Khương Vọng. Chỉ là Khương Vọng thành công ra ngoài, còn Trúc Tố Dao lại bất hạnh thất lạc.
Thân là trưởng lão Điếu Hải Lâu, có mối quan hệ phức tạp với một số tông môn nhỏ ở quần đảo ven biển cũng rất bình thường.
Đây cũng là một trong những thủ đoạn để duy trì lực ảnh hưởng của Điếu Hải Lâu đối với quần đảo ven biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad