Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1307: Nhận thưởng

Chương 1307: Nhận thưởng
Hắn không trả lời thẳng vào vấn đề. Hắn cũng không phỏng đoán thái độ của Đinh Cảnh Sơn, không mong chờ ở người khác, chỉ biểu đạt ý nghĩ của riêng mình.
Cho dù là ngay bây giờ, tay hắn cũng đang gác lên trường kiếm, đạo nguyên mãnh liệt, tích trữ Giới Thuật, chuẩn bị phá vòng vây bất cứ lúc nào. Mặc kệ có thể thành công hay không.
Hắn vĩnh viễn không thể từ bỏ. Không phải hắn chưa từng trải qua thời khắc càng nguy hiểm hơn lúc này.
Trên mặt Đinh Cảnh Sơn không biểu lộ cảm xúc, chỉ hỏi: "Hi sinh một người, có thể cứu toàn đảo, chính là thời khắc hy sinh vì nghĩa quý báu của nam nhân. Sao ngươi lại không bằng lòng?"
Khương Vọng nói: "Nếu phải hy sinh chiến sĩ đã anh dũng chiến đấu với Hải tộc thì toà Phù đảo này mới có thể tồn tại. Vậy ta không biết toà Phù đảo này tồn tại còn có ý nghĩa gì. Một Phù đảo chỉ biết hi sinh người của mình, là chuồng heo của Hải tộc, không phải quân doanh của Nhân tộc. Không bằng hủy đi!"
"Ngươi giết con trai của Huyết Vương?" Đinh Cảnh Sơn lại hỏi.
"Ta không biết con trai Huyết Vương gì hết. Chẳng qua trước đó thật sự đã nghênh chiến chín tên Hải tộc cấp bậc Thống Soái, giết sáu chạy ba! Trong đó có một tên cấp bậc Thống Soái Trung giai, chắc có lẽ đó là con trai Huyết Vương? Nhìn con đoán cha, nghĩ Huyết Vương kia chẳng qua chỉ như thết"
"Ngông cuồng!" Đinh Cảnh Sơn mắng: "Ngươi cũng biết vị Bạch Tượng Vương uy phong lẫm liệt này, xách giày cho Huyết Vương cũng không xứng! Chém giết ở Mê giới vốn là chuyện thường, ngươi nhìn gã cất công chạy tới muốn công đạo, đáng thương đến mức nào. Ngay cả Huyết Vương ngươi cũng đều xem thường, đây không phải đang vả mặt Bạch Tượng Vương chúng ta hay sao?"
"Không dám" Khương Vọng nhìn Bạch Tượng Vương mặt trầm như nước bên ngoài phù đảo kia, nói: "Chuyện này, vẫn là chờ sau khi ta đến Thần Lâm lại nói."
Ngụ ý rằng hắn tất thành Thần Lâm. Sau khi Thần Lâm, nhất định có thể vả mặt Bạch Tượng Vương dễ dàng!
Điên con mẹ nó rồi! Chử Mật chớp mắt mấy cái, hơi không biết biểu đạt tâm trạng như thế nào.
Trước đó, hắn ta coi đây là một con dê béo lạc đàn không biết rằng không thể lộ tiền tài ra cho người khác biết, về sau lại cảm thấy là một con cháu nhà quyền quý có chỗ dựa sâu không lường được.
Sau khi nghe chiến tích lấy một địch chín của Khương Vọng, thậm chí hắn ta còn nghi ngờ rằng người này có phải là huyết mạch ẩn tàng của hoàng thất Tề quốc không.
Nghe nói những hoàng thất đó vì để bảo đảm huyết mạch không bị đoạn tuyệt, mỗi một thế hệ đều sẽ có con cháu hoàng thất mai danh ẩn tích, để giấu giếm huyết mạch. Đương nhiên chuyện này không có căn cứ gì, nhưng lời đồn tương tự như vậy xưa nay truyền không dứt.
Ít nhất dưới cái nhìn hiện tại của Chử Mật thì đúng là thết Có mấy người tu hành dám chắc chắn mình ắt có thể thành tựu Thần Lâm? Lại có mấy người dám xem thường Bạch Tượng Vương, thậm chí Huyết Vương?
Đây sao có thể là thiên kiêu có bối cảnh thường thường!
Đối mặt với sự cuồng ngạo của một tu sĩ Nhân tộc cấp thấp, Bạch Tượng Vương không hề nổi trận lôi đình, chỉ cách màn sáng hộ đảo, nhìn Khương Vọng thật sâu: "Bổn vương hy vọng ngươi có thể sống đến lúc ấy."
Gã không phủ nhận cuồng ngôn của Khương Vọng, nói ngày sau thành tựu Thần Lâm gì đó, chắc chắn thế này thế kia... Thậm chí gã ước gì Khương Vọng ngông hơn chút nữa, như thế sẽ chứng thực dáng vẻ thiên kiêu của Khương Vọng. Tiện để gã thổi phồng công tích cho bản thân.
Nhưng Đinh Cảnh Sơn chỉ nói: "Tu sĩ Nhân tộc đội trời đạp đất, làm chuyện gì thì đều phải gánh chịu hậu quả nấy. Khương Vọng, ngươi dám giết con trai của Huyết Vương, dẫn đại quân Hải tộc tới..."
Hắn ta bất ngờ đổi đề tài: "Có khí phách!"
"Đáng thưởng!"
Búng tay, một cái ly rượu lập tức xuất hiện, đung đưa phía trước Khương Vọng.
"Một ly linh dịch Hồn Ngọc trăm năm khó gặp này thưởng cho ngươi! Để mừng đại công!"
Linh dịch Hồn Ngọc! Đây là vật quý để uẩn dưỡng thần hồn, đối với tu sĩ Thần Lâm cũng có chỗ tốt, Chử Mật vừa thấy là sáng con mắt.
Khương Vọng đưa tay đón nhận chén rượu, chỉ mới ngửi hương rượu, đã cảm thấy dường như thần hồn bị thương nghiêm trọng đã thoải mái hơn.
Trong tai nghe được truyền âm của Đinh Cảnh Sơn: "Mười lượng mê tỉnh, hoặc nguyên thạch đồng giá. Sau này kêu trưởng bối trong nhà ngươi đưa đến Dương Cốc. Thiếu một phân, thì sẽ cho ngươi đẹp mặt!"
Đắt đến vậy!
Trong lòng Khương Vọng run cầm cập, nhưng tay lại không run.
Quá đắt, không dám run...
Cắn môi, không nhiều lời, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Dù sao cũng không phải thiếu nợ một nhà hai nhà, rận nhiều rồi nên không còn lo!
Đinh Cảnh Sơn nói rõ là để nhân dịp này, cho thấy thái độ vững vàng của hắn ta, tăng niềm tin của chúng tu sĩ Phù đảo Đinh Mùi lên. Nhưng linh dịch Hồn Ngọc này không phải thật sự ban thưởng, mà nửa bán nửa tặng. Theo Đinh Cảnh Sơn nghĩ, Khương Vọng tuyệt đối là một người không thiếu tiền, nói không chừng hộp trữ vật còn muốn đầy ắp hơn ông ta. Õ Mê giới, ông ta đã quen tính toán tỉ mỉ, mới không chịu cho không một phần trọng nghĩa khinh tài (1) này.
Tuy vậy, Khương Vọng cũng chắc chắn phải nhận. Đinh Cảnh Sơn chính là nhận ra thần hồn hắn bị thương, mới bốc thuốc đúng bệnh đưa ra một ly linh dịch Hồn Ngọc này.
Dù cảm thấy rất khó gánh cục nợ nặng trĩu này, nhưng đại chiến sắp đến bước ngoặt quan trọng, hắn nhất định phải khiến mình khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Cho nên hắn uống rất sáng khoái.
Giống như có một bàn tay vô hình. Tuy không muốn ví von thế này, nhưng thật sự rất giống mẫu thân nhẹ vỗ trán, ở lúc bị quay đến choáng váng, thắp cho ngươi chiếc đèn dẫn dịu dàng nhất, cũng vững chãi nhất trong đời người.
Khương Vọng đã không còn nhớ ra được dáng về của mẫu thân.
Khi hắn còn rất nhỏ, mẫu thân đã không may rời đi, dường như trong trí nhớ luôn chỉ có bóng dáng phụ thân. Nhưng cảm giác ấm áp đó, vẫn luôn phảng phất tồn tại.
Không nhớ rõ xảy ra lúc nào, nhưng nhớ đã từng tôn tại.
Thần hồn được tẩm bổ, nhanh chóng phục hồi như cũ. Thần hồn Nặc Xà từng con từng con bơi ra, dần khôi phục lại số lượng ba nghìn. Hơn nữa còn có một chút biến hóa sâu xa đang xảy ra.
Con mắt của Khương Vọng, cũng biến thần quang bắn ra bốn phía, lóe lên rồi tắt.
"Trả Noãn Ngọc Bôi cho ta" Đinh Cảnh Sơn lại truyền âm.
Khương Vọng cạn lời, ta tiêu mười lượng mê tỉnh, nghìn viên Nguyên Thạch, ngay cả cái ly cũng không tặng kèm theo sao? Họ Đinh này cũng keo kiệt quá rồi đó!
Hắn rõ là vội vàng oán trách, không nhận ra rằng giờ hắn vẫn chỉ là ký sổ, nhưng đã cho mình là khách hàng lớn...
Tiện tay đẩy Noãn Ngọc Bôi trở về, trong miệng thì nói: "Cảm tạ tướng quân đã thưởng!"
Đinh Cảnh Sơn nhìn hắn thật sâu, nói: "Xuống điều dưỡng đi. Đến lượt ngươi lên trận, tự có người gọi ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad