Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3709. Vô đề

Chương 3709. Vô đề



Chương 3709. Vô đề




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Còn về việc cho Khương Vọng một mệnh lệnh chắc chắn sẽ không hoàn thành đúng hạn được, là để tiến hành khảo nghiệm kết quả huấn luyện quân sự của hắn, cũng là chuyện tiện tay mà làm thôi.
Thời điểm đó, giới vực Đinh Mão có gì cần phải thủ? Nào cần đến dạng tướng lĩnh cấp độ như Khương Vọng phòng ngự chứ?
Quân mệnh khó vi phạm, Tề đế muốn bà ta dạy học, đây chính là phong cách dạy học của bà ta.
Nguy Tầm đơn độc canh giữ bên ngoài Đông Hải Long Cung, tạo nên áp lực cho Vô Oan hoàng chủ Chiêm Thọ, chờ đợi Kỳ Tiếu dẫn quân đến đây, tiến hành cường công Đông Hải Long Cung.
Thực ra binh lực của bọn họ không đủ, dưới loạt cờ xí này chỉ là đang phô trương thanh thế, tạo giả tượng mà thôi.
Kỳ Tiếu lĩnh quân cùng ông ta một đường cường công, dọa cho Chiêm Thọ phải cố thủ chờ cứu viện, toàn bộ Hải tộc ở Mê Giới hưởng ứng lệnh "cần vương" chen nhau mà tới, dọa cho Huyền Thần hoàng chủ Duệ Sùng phải vội vàng tiến về...
Mà bọn họ đạt được mục tiêu chiến lược này, đồng thời cũng đặt bản thân mình vào hiểm địa.
Thế cục trên toàn Mê Giới thế nào, trong lòng ông ta hiểu rất rõ.
Sở dĩ ông ta đồng ý liều mạng với Kỳ Tiếu, dùng thân phận Điếu chủ Điếu Hải Lâu treo mạng ở đây, đương nhiên cũng vì để đạt được thứ mà ông ta muốn, cũng quả thực đã nhận được sự hứa hẹn bằng quốc thư của Tề quốc.
Đương nhiên, việc Hải thú làm loạn là ngoài dự liệu. Việc Thái Vĩnh hoàng chủ của Long tộc đích thân đến Hoài Đảo, cũng phải một thời gian sau đó ông ta mới biết... Nhưng đã là tên lên dây khó quay đầu.
Việc không có đủ sự hiểu biết tường tận về hải chủ bản tướng, khiến cho cấm chế có chỗ sai sót, quả thực là vì ông ta không đủ tinh tường nhìn thấu thủ đoạn củ Vạn Đồng.
Việc hợp tác với Thái Hư Phái vốn cũng nên là tiền đồ rộng mở.
Một Thái Hư Phái có thể tạo dựng nên Thái Hư Huyễn Cảnh, đến nghiên cứu hải chủ bản tướng, có vấn đề gì khiến người ta không yên tâm đây?
Hiện giờ xem ra, Điếu Hải Lâu bọn họ chẳng khác nào đã mở giúp Hải tộc một cánh cửa tắt, tên Hư Trạch Minh kia cũng chính là đang vẽ đường cho Hải tộc.
Dù là thế nào thì thế cục đã diễn tiến đến bây giờ.
Ông ta không thể trở về, lòng sốt ruột như lửa đốt nhưng ở trước mặt Kỳ Tiếu, ông ta vẫn giữ bình tĩnh: "Duệ Sùng đã kịp phản ứng, toàn bộ hổ giấy chúng ta chuẩn bị đã bị đâm thủng, giờ đã sắp đến lượt của ta và ngươi. Kỳ tướng quân, có cảm tưởng gì không?"
Kỳ Tiếu đứng trên boong thuyền rộng lớn của chiến thuyền Phúc Trạch, tâm thái vẫn vô cùng bĩnh tĩnh: "Không có cảm tưởng gì."
"Đây chính là đang cược mệnh, ngươi có bí quyết để cược thắng?" Nguy Tầm hỏi.
Kỳ Tiếu nhàn nhạt đáp: "Từ lúc còn rất nhỏ ta đã biết được một đạo lý... Lo được lo mất là không thắng được."
"Nói đến chuyện đạo lý này..." Nguy Tầm nói: "Ngươi đối đãi với tuyệt thế thiên kiêu của các ngươi như thế, phù hợp sao?"
Kỳ Tiếu hỏi lại: "Ngài đối đãi với Trần Trị Đào như thế, phù hợp sao?"
Nguy Tầm quả quyết nói: "Trị Đào là người thừa kế tông môn vô cùng hợp cách, trong lòng nó, tông môn là lớn hơn hết thảy. Dù có thương tâm thế nào cũng sẽ tự hiểu ra thôi."
"Bởi vì hắn ta sẽ thông cảm cho nên có thể tổn thương hắn ta à?" Kỳ Tiếu nhìn chằm chằm phía trước: "Ta chưa từng cân nhắc những thứ này. Nếu như nhất định phải cân nhắc, đó chính là thời điểm kiểm nghiệm tuyệt thế thiên kiêu của chúng ta có phải là một tướng quân của đế quốc hợp cách hay không."
"Đạo lý không thể nói như vậy được." Nguy Tầm lắc đầu: "Hoặc alf nói, đạo lý không phải do chúng ta nói là được."
Ông ta hứng thú lên tiếng: "Đây là do Võ An Hầu của các ngươi dạy ta mấy năm trước."
Kỳ Tiếu vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta nhớ lúc ấy ngài cũng đã dạy hắn."
Nguy Tầm cảm thấy khá kinh ngạc trước sự lạnh lùng của bà ta: "Bản tọa nhớ, khi đó, tại Thiên Nhai Đài, ngươi còn đứng ra giữ đỡ hắn."
Kỳ Tiếu chẳng chút che giấu: "Đó là vì Tề quốc cần chèn ép Điếu Hải Lâu. Người ta giúp cũng là Hoa Anh cung chủ."
"Kẻ này thiên phú hơn người, tiến triển cực nhanh." Nguy Tầm nhàn nhạt nói: "Nếu ta là ngươi, đã đắc tội thì thuận tay giết hắn luôn. Miễn trừ hậu hoạn."
"Mấy năm trước vì sao ngài không làm như thế?" Kỳ Tiếu hỏi lại.
"Khi đó hắn còn chưa đến mức như thế." Nguy Tầm lộ ra biểu tình quân tử thành thật: "Hơn nữa, Khương Mộng Hùng cũng không đồng ý."
Dừng một chút, ông ta lại bổ sung: "Ta dù gì cũng là Chân Quân, cũng nên có mấy phần tự tin cùng độ lượng."
Kỳ Tiếu chỉ nói: "Trầm Đô chân quân khinh thường Kỳ Tiếu ta? Dù ta chưa Diễn Đạo nhưng cũng không đến mức hẹp hòi như thế."
Nguy Tầm nói: "Người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, lại thường thích xử lý theo cảm tính. Ngươi không sợ từ đây đắc tội hắn?"
Kỳ Tiếu chẳng chút để tâm: "Trong Chiến Sự Đường, không phải ai hắn cũng thích, cũng không phải ai cũng thích hắn."
Nguy Tầm nhất thời trầm mặc. Ông ta quả thực không biết Kỳ Tiếu này đối với Khương Vọng rốt cuộc là thiện ý nhiều hơn hay ác ý nhiều hơn, hay hoàn toàn không hề cân nhắc đến?
Nhưng ông ta đã cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, toàn bộ lực lượng Hải tộc ở Mê Giới tụ tập về Đông Hải Long Cung, một khi ép tới, đủ để lật tung chiến thuyền lớn này của bọn họ!
Tử kỳ đã điểm rồi!
Lúc này ông ta vẫn bình tĩnh, chỉ nói: "Bây giờ ngươi nên cười."
"Đúng vậy..."
Kỳ Tiếu nhếch khóe miệng, tại thời khắc này phóng ra vinh quan khó mà miêu tả được!
Kiếm chỉ về phía trước, Phúc Trạch nổ vang! Hết chương 3709.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad