Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3789

Chương 3789
Khương Vọng dừng bước.
Lần trước từ Yêu giới trở về, sau khi tỉnh dậy hắn đã mở Đổng Tự Tiên ra, nhìn thấy nỗi nhớ nhung dày đặc chằng chịt. Hắn cũng đã ngay lập tức đuổi tới Vân thành, cũng đã dừng bước ở bên ngoài Vân thành.
Nhưng tâm tình của thời khắc này, cộng với cái ôm vừa mới xảy ra trước đó, đã hoàn toàn khác với lần đó.
"Vừa rồi quên tặng lễ vật cho nàng." Khương Vọng nói, trong lòng lại có chút khẩn trương.
"Sao lại có thể quên một chuyện lớn như thế được?" Diệp Thanh Vũ nheo mắt cười.
"..." Khương Vọng không thể nói là nàng vừa ôm ta, đã khiến đầu óc ta trống rỗng, không nhớ được gì cả được. Hắn chỉ lấy trong tay ra một cuốn sách mỏng đưa tới: "Đây."
"Không phải là huynh viết cho ta một cuốn sách toàn thơ ấy chứ?" Diệp Thanh Vũ mỉm cười cầm lấy cuốn sách và mở ra xem, nàng càng cười vui vẻ hơn: "Huynh dụng tâm rồi, tiểu Khương."
Vân thượng Thanh Vũ, phong hạ tiểu Khương.
Đây là lạc khoản mà hai người đã sử dụng từ rất lâu khi trao đổi thư từ với nhau.
Như thuở ban sơ, từ lúc mới gặp...
Cho nên khi hắn gọi nàng là 'Thanh Vũ', nàng cũng tự nhiên mà gọi hắn là 'tiểu Khương'.
Sẽ không có gì xa lạ, bởi vì trước giờ nó vẫn luôn quen thuộc như thế.
"Ca của muội cũng sẽ làm thơ á?" Lúc này Khương An An tò mò lại gần, nghiêng đầu đọc cuốn sách mỏng kia. Nhờ sự đốc thúc của nghiêm huynh, cô bé tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã nhận biết được rất nhiều mặt chữ.
"Vài suy nghĩ về Vân ... Triện dựa trên Diễm Hoa Phần Thành?"
Diệp Thanh Vũ cười ra tiếng.
Gương mặt già cỗi của Khương Vọng đỏ lên, vội vàng đưa hộp gấm kia ra: "Thật ra thì còn có món lễ vật thứ hai!"
Khi mở hộp gấm ra, nhìn thấy chiếc trâm cài tóc bằng vàng ngọc, trong lòng Diệp Thanh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng thực sự sợ bản thân sẽ nhận được một cây bút luyện chữ. Sử dụng cũng không được, mà không dùng cũng không được.
"Đẹp quá!" Nàng nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Huynh có thể cài nó lên giúp ta được không?"
Nói đến chuyện cài tóc này, Khương Vọng cực kỳ có tự tin.
Trưởng công chúa của Dương quốc cũ, vị mỹ nhân tuyệt thế đã kết thúc truyền kỳ Phúc Hải kia, cũng đã từng khen ngợi tay nghề của hắn cơ mà.
Ngay lập tức, hắn dùng ngón trỏ hất chiếc trâm cài tóc lên, nhanh như tia chớp tiếp lấy nó giữa không trung, rồi một kiếm——một trâm cài vào tóc.
Trước khi Diệp Thanh Vũ kịp phục hồi lại tinh thần, Khương Vọng đã tiêu sái vỗ tay: "Được rồi!"
'Được rồi!" Khương An An nhiệt tình cổ vũ.
Xuẩn Hôi cũng lớn tiếng kêu to.
"Cái đó..." Diệp Thanh Vũ vẫn còn đang cân nhắc lựa lời nói.
Khương Vọng hứng thú bừng bừng khoe khoang: "Bên trong một trâm của ta vừa rồi có chứa chín loại biến hóa. Nếu nàng muốn phá giải..."
"Trời cũng đã tối!" Cuối cùng Diệp Thanh Vũ cũng đã nghĩ xong nên nói như thế nào: "Huynh một đường bôn ba cực khổ, trước tiên đi đến đình vân tạ nghỉ ngơi đi, ta đã cho người chuẩn bị sẵn tẩm cụ (2) rồi."
Đồ dùng trên giường (chăn, mùng, chiếu, gối... ) Đồ dùng trên giường (chăn, mùng, chiếu, gối... )
"... Được thôi." Khương Vọng vẫn chưa nói hết ý, nhưng chỉ có thể tạm thời dừng lại: "Vậy ngày mai chúng ta lại nói chuyện."
Hai huynh muội rời khỏi tiểu viện, dẫn Xuẩn Hôi đi ra ngoài.
Khương An An vô cùng hào hứng mời Khương Vọng cùng cô bé về phòng, nói là đã chuẩn bị một kinh hỉ cho ca ca mình.
Cách đối đãi của Lăng Tiêu Các với đệ tử chân truyền Khương An An đúng là không có chỗ nào có thể chê được.
Mặc dù cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã có một tiểu viện riêng biệt ở Lăng Tiêu bí địa, nằm ngay trong khu vực trung tâm, rất gần với tiểu lâu nơi Diệp đại chân nhân ở. Có thể nói, cô bé hoàn toàn nằm dưới sự bảo hộ của 'quét ngang liệt quốc vô địch thủ, vạn cổ nhân gian nhất hào kiệt'.
Trong viện có một cái chuồng chó được trang trí vô cùng lòe loẹt, ở một góc khác có một ao sen rực rỡ, lá sen xanh ngắt đung đưa.
Xuẩn Hôi vừa bước vào viện tử đã hào hứng mời Khương Vọng đến thăm chuồng chó của nó.
Mái nhà được sơn bằng rất nhiều loại màu sắc, phong cách vẽ là trong lối vẽ tinh vi, tỉ mỉ, còn pha trộn thêm một chút nét vẽ tả ý, hình như đang vẽ một con trâu hoặc là một con heo? Nói tóm gọn lại là rất có 'An An thẩm mỹ'.
Trước cửa chuồng treo một chiếc lục lạc hình hoa, dưới cú vẫy đuôi của Xuẩn Hôi, nó bắt đầu vang lên tiếng đinh linh linh không dứt.
Khương An An nhanh chóng tiến tới bên cạnh ao sen, meo meo kêu lên hai tiếng.
Chưa tới một lát sau, một con rùa nhỏ toàn thân xanh thẳm chui ra khỏi lá sen, vạch nước bơi tới.
Khương An An lấy một nắm ngũ cốc từ bát thức ăn bên cạnh và rắc nó lên mặt nước: "Tiểu ô quy a tiểu ô quy, ngày mai ngươi không còn mang họ Khương nữa rồi, mà đổi thành họ Diệp. Ta sẽ giao ngươi cho Thanh Vũ tỷ tỷ nha!"
Khương Vọng lẳng lặng quan sát tất cả những điều này, tựa như thông qua nó, có thể nhìn thấy cuộc sống của Khương An An trong những ngày hắn vắng mặt.
Cô bé đã trở thành một đại hài tử hơn chín tuổi, sắp mười tuổi rồi...
Sau khi cho tiểu ô quy ăn xong, Khương An An mới dẫn ca ca của mình vào trong phòng.
Trong căn phòng nhỏ của cô bé, thứ dễ thấy nhất chính là chiếc tủ đựng thức ăn xoay tròn. Cực kỳ đẹp. Nó có năm mặt năm cạnh, mỗi một mặt được chia thành nhiều ngăn, được bao quanh bởi lưu ly trong suốt. Nó di chuyển tự động mà không cần gió, tốc độ đều đặn và chậm rãi.
Trận vặn trên tủ rõ ràng là để đảm bảo độ tươi ngon của thực phẩm.
Cô bé bước tới, nhanh nhẹn dùng đôi tay nhỏ bé khảy khảy vài cái, sau đó cầm một chén ngọc lớn đi về phía Khương Vọng, vẻ mặt mong chờ giơ cao cái chén lên nói: "Cái này gọi là Phượng Tiêu Liên, ca ca ăn thử xem!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad