Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1539: Bình Đằng quốc...

Chương 1539: Bình Đằng quốc...
Sau khi Khương Vọng rời khỏi đài điểm tướng, trận chiến mà Tề quốc chủ động xuôi nam này đã có kết quả.
Hạ quốc dùng hơn năm trăm ngàn đại quân tấn công ba ngày ba đêm, cũng không thể công phá Kiếm Phong Sơn do Khương Mộng Hùng tự lĩnh quân trấn thủ.
Nghe nói lúc ấy Đông Tịch quân trong Tề Cửu Tốt cũng đã chỉnh đốn ngăn ngắn đợi lệnh, có thể xông pha Hạ quốc bất cứ lúc nào.
Đối mặt với sự quyết tâm chiến đấu không ngại mất nước mà Tề quốc thể hiện, cùng với sự trì trệ trong việc công phá Kiếm Phong Sơn, cuối cùng vào ngày thứ tư, phía Hạ quốc cũng dùng việc tiếp tục điều động quân đội tiến bước.
Mà ngày thứ năm, phía Hạ quốc trực tiếp đưa một tên tu sĩ Thần Lâm bị trói gô lên Kiếm Phong Sơn.
Tên tu sĩ Thần Lâm này có lai lịch lớn.
Là một kẻ xuất thân từ tổ chức tên là "Bình Đẳng quốc"
Sóng gió liên tục xuất hiện ở Tề quốc trong khoảng thời gian này chính là do tổ chức này tạo nên.
Sau vụ "Thôi Trữ đâm vua" và "Trương Vịnh tại thái miếu" tất nhiên là phải có kẻ chống lưng, đây là một loạt hành động liên hoàn khiến người ta nghĩ mà sợ, không biết chuẩn bị từ khi nào, ẩn giấu trong bao lâu, thậm chí bọn họ còn âm thầm liên hệ với Hạ quốc...
Nhưng Tề Đế khuynh sơn nhất thủ, trực tiếp tiến đánh Hạ quốc, phá hỏng trò chơi này.
Kết quả cuối cùng... Chính là vị cường giả liên hệ với Hạ quốc này trực tiếp bị phía Hạ quốc giao ra.
Hạ quốc tự chứng minh sự "trong sạch" của mình, chứng minh vị Thôi Trữ hô to niên hiệu Thần Võ hoàn toàn không phải người Hạ quốc. Cũng từ đó mà tổ chức Bình Đẳng quốc này nhô ra khỏi mặt nước.
Thế là Khương Mộng Hùng lui quân.
Có điều trước khi rút lui, ông ta đã để lại tâm chữ trên Kiếm Phong Sơn, đó là:
"Tiểu trừng đại giới, phụng chỉ tứ hoàn" (1)
(0) Trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn, phụng chỉ thưởng trả lại.
Chắc chắn phía Hạ quốc không thể trong sạch được. Mãi đến sau khi một vị chân nhân của bọn họ bỏ mạng, lại mạnh mẽ công phá Kiếm Phong Sơn ba ngày nhưng không có kết quả, còn phải đối mặt với thái độ không ngại mổ rộng quy mô trận chiến của Tề quốc, thì cuối cùng bọn họ mới không thể không thỏa hiệp và cắt đứt với "Bình Đẳng quốc".
Có thể tưởng tượng được, dựa vào cấp bậc của Hạ quốc thì chắc chắn là góp mặt vào một khâu cực kỳ quan trọng trong kế hoạch ban đầu của Bình Đẳng quốc. Ít nhất song phương cũng là quan hệ hợp tác.
Mà tám chữ kia của Khương Mộng Hùng chính là để cường điệu một lần nữa, Kiếm Phong Sơn không phải do Hạ quốc đánh mà lấy trở về được. Mà là do Tề Đế "ban thưởng trả lại"
Dương quốc năm đó định ranh giới là Kiếm Phong Sơn, nay Tề Quân muốn lấy thì lấy, muốn buông thì buông.
Cũng chỉ có người Hạ quốc mới có thể cảm nhận được cảm giác đó.
Đối với người Tề mà nói, đương nhiên là "nâng uy nước ta, chấn hưng lòng người".
Lúc Khương Vọng vừa mới ra khỏi đài điểm tướng thì đã nhìn thấy rất nhiều nơi đều giăng đèn kết hoa, nghĩ lại chắc cũng là vì việc này.
Hiện tại, có lẽ việc thanh trừng tổ chức "Bình Đẳng quốc" kia chính là chuyện quan trọng nhất đối với Tề đình.
Cụ thể có thể thanh trừng sạch đến mức nào, là sạch sẽ như tuyết hay là lộn xộn như gà bay chó chạy thì còn tùy thuộc vào việc quân đội có thể lấy được bao nhiêu tin tức từ trên người vị Thần Lâm tu sĩ kia...
Một tu sĩ Thần Lâm còn sống mà rơi vào tay Tề quốc, thì hầu như không có khả năng giữ được bí mật.
Đương nhiên, dù là thân phận của Trọng Huyền Thắng cũng không thể lấy được tin tức có ích gì liên quan đến cái bước cuối cùng kia.
Thậm chí hắn ta cũng không viết lý tưởng của cái "Bình Đẳng quốc" này là gì. Chớ nói chỉ là cụ thể về thực lực của tổ chức, số lượng cường giả là bao nhiêu, loại hình cơ cấu tổ chức như nào.
Có lẽ những điều này chỉ nằm trong đầu của những người xử lý vụ này trực tiếp mà thôi.
Mấy người Trọng Huyền Thắng chỉ có thể đoán mò dựa trên một số tin tức đã biết, nhưng cũng đều như lọt vào sương mù, không hề rõ ràng.
"Hiện tại nghĩ lại, cái quyết định này đúng là đơn giản trực tiếp.
Dựa theo địa thế của Đại tể, những quốc gia có thể tạo nên mối uy hiếp đối với Đại Tề của chúng ta cũng chỉ có Cảnh quốc, Mục quốc và Hạ quốc."
Hai cái tên được nhắc đến trước đều là Thiên Hạ Lục Cường, một khi xảy ra xô xát thì cũng không phải việc nhỏ, trước khi chuẩn bị đầy đủ thì việc trêu chọc đối phương không phải là sự lựa chọn sáng suốt. Nhất là khi Hoàng Hà Hội sắp bắt đầu.
Càng nghĩ, càng thấy chỉ có mỗi Hạ quốc là có khả năng tạo nên uy hiếp, lại còn có thể trực tiếp tiến đánh.
"Chỉ có điều... Phải cần có sự quyết đoán to lớn thì mới có làm ra quyết định kia, trực tiếp gạt bỏ tình hình trong nước sang một bên, phóng tầm mắt ra ngoài Đông vực ngay sau vụ án đâm vua.
Nếu không phải vị vua kiệt xuất thì không thể làm được!"
Lúc nói lời này, Trọng Huyền Thắng đang luyện tập bí thuật.
Chín quả cầu sắt to bằng nắm tay đang xoay đi xoay lại dưới sự điều khiển của hắn ta.
"Cũng không biết cái "Bình Đẳng quốc" này là tổ chức gì..."
Nhìn những quả cầu sắt xoay tới xoay lui trước người Trọng Huyền Thắng, không biết vì sao mà Khương Vọng đột nhiên nghĩ đến Lâm Hữu Tà - vị thanh bài bổ đầu vô cùng phiền phức kia.
Trịnh Thương Minh nói rằng, vì để bảo vệ Lâm Hữu Tà mà Ô Liệt đã để Phủ tuần kiểm che giấu công lao Lâm Hữu Tà kiểm chứng Trương Vịnh.
Bây giờ nghĩ lại, đúng thật là hành động của người dày dạn kinh nghiệm.
Bình Đằng quốc...
Cái tổ chức này muốn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad