Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1480: Tề Đế vấn chính

Chương 1480: Tề Đế vấn chính
Dưới gối Tê đế có chín đứa con gái và bảy đứa con trai, ngoại trừ Thái tử Khương Vô Hoa, còn có ba vị được coi là có tư cách đối đầu với Thái tử nhất.
Nhưng vào lúc này, chỉ có Khương Vô Khí được Hoàng Đế gọi đến bên cạnh nói chuyện, đủ thấy y được sủng ái tới cỡ nào.
Hà Hoàng Hậu mỉm cười gật đầu đáp lại.
Ngoại trừ thái giám cung nữ đứng hầu, lúc này trên đan bệ đều là người nhà Hoàng thất.
Tề đế cũng có vẻ rất thoải mái, nói: "Trẫm lại hỏi con, cử hành Lễ Đại Sư trước Thái miếu, chọn ra thiên kiêu cả nước, đây là lễ hội của cường giả, vì sao lại mời mấy vị lão nhân đứng không vững và chín mươi chín hộ người bình thường không có tu vi thế này?
"Khu, khu." Khương Vô Khí không ngừng ho khan, thong dong cười đáp: "Phần lớn người trên đời này khi mới ra đời đều là người bình thường. Mà khi chưa thành Thần Lâm, sẽ có ngày con người ta già đi. Những người Phụ hoàng ngài mời tới đây là bắt đầu, cũng là kết thúc. Dù chúng ta đi tới đâu, đứng ở vị trí nào, cũng phải nhớ kỹ lai lịch và đường đi. Người cũng thế, nước cũng thế"
Hiển nhiên Tê đế rất hài lòng với câu trả lời này, đưa tay khẽ vuốt lưng, chậm rãi hỏi: "Vẫn khỏe chứ?"
Khương Vô Khí nhẹ nhàng đáp: "Không có gì đáng ngại ạ"
Tề đế lại phân phó: "Chuyển ghế đến đây cho Tiểu Thập ngồi, nó không chịu được mệt."
Đại hoạn quan mặc áo bào đỏ Hàn Lệnh tự mình đưa lên một cái ghế đệm mây nhung, đặt trước long ÿ.
Khương Vô Khí đỡ đầu gối ngồi xuống.
Hà Hoàng Hậu ngồi một bên cũng nói: "Trong cung của ta có một cây du long tham loại tốt, có lẽ có ích cho con, lát nữa sẽ cho người đưa đến Trường Sinh Cung"
Khương Vô Khí không từ chối, đứng dậy cung kính hành lễ: "Nhi thần xin cám ơn mẫu hậu quan tâm"
Hà Hoàng Hậu mỉm cười, không nói gì nữa.
Đợi Khương Vô Khí ngồi xuống, Tề đế đột nhiên cao giọng ranh mãnh cười hỏi: "Ha ha, nhìn cái gì đấy, Vô Ưu?"
Thiên tử ân uy như biển, rất ít khi bộc lộ cảm xúc. Chỉ có ý cười có phần ranh mãnh này dường như đã tạm thời kéo ông ta khỏi Đế vị chí cao vô thượng trả lại cho ông ta một phần chân thực của một phụ thân trên thế gian.
Khương Vô Ưu quay người lại, cười lớn đáp: "Nhìn thiên kiêu Đại Tề ta, Phụ hoàng!"
Tề đế khẽ nâng cằm, lộ ra vài phần nghiêm túc, nói: "Vấn đề tư vừa hỏi, con nghĩ thế nào?"
Khương Vô Ưu nghĩ sơ một lát rồi đáp: "Làm một nước lớn, bách tính trăm tỉ tỉ người, tu giả chỉ trên dưới một trăm vạn, vậy ai là căn bản? Làm một nước như một cái lầu cao, tu giả là tầng đỉnh, dân chúng như nền móng. Nếu không có độ cao thì không đủ để ngạo thiên hạ, nhưng nếu không đủ dày thì không đủ để trường tồn cùng tuế nguyệt"
Nàng vốn định lấy tháp làm thí dụ, nhưng lời lên đến miệng lại đổi thành lâu.
Cho nên, nhỉ thân thấy, người bình thường là căn bản của một nước, người tu hành là thân thể một nước, thiếu một thứ cũng không được. Cho nên Đại Tề ta mới kết án luật, lập thanh bài, truy nã tội phạm, bắt giết vong đồ! Dùng bách tính như kỳ nghiệp, dùng tu giả như tuệ miêu. Đây cũng coi như là công đức trị vậy!
Một phen trả lời rõ rành này khiến cho Hà Hoàng Hậu cũng phải nhìn nàng thêm một chút.
Tề đế cười cười nói: "Đúng là hổ nữ của trẫm!"
Ông ta lại nhìn sang Khương Vô Tà còn đang ăn quả tuyết văn, hỏi: "Ăn ngon không?"
"Vẫn hơi thiếu một tí!" Khương Vô Tà nói: "Không cần Phụ hoàng người hỏi, để nhi thần đáp."
Có lẽ là do thiên tính, y là người thoải mái nhất tự tại nhất trong số các Hoàng tử Hoàng nữ.
Cười cười trả lời: "Từ khi lịch sử được ghi chép lại, nguyên khí chi nguyên chính là sinh linh chỉ khí. Không có sinh linh chi khí tầm bổ, thiên địa không thể thai nghén ra nguyên khí. Trong thời thế hiện tại, sinh linh chỉ khí tức là nhân khí. Không đủ nhân khí, nguyên khí không đủ. Với thể chế một nước, nhân khí càng là nguồn gốc của quan khí. Đây là nguyên nhân các nước tranh chấp vẫn cướp giật nhân khẩu."
Y nhặt một quả tuyết văn cuối cùng lên, ném vào trong miệng, nói tiếp: "Cho nên, lúc này chúng ta nên lấy người làm nền!"
Tề đế cũng không đánh giá tốt xấu, chỉ chỉ ngón tay vào y, nói:
"Chuẩn bị thêm một bàn quả cho gia hỏa này, phải thật ngon!"
Tự có cung nữ nâng khay ngọc tới.
Cuối cùng, Hoàng Đế nhìn sang Khương Vô Hoa, nhàn nhạt hỏi:
"Thái tử thấy thế nào?"
Khương Vô Hoa đứng dậy, thi lễ đúng quy củ, mới đáp: "Các Hoàng đệ Hoàng muội đều nói rất hay, con không có gì có thể bổ sung"
Y ngại ngùng cười cười: "Trong lòng rất vui"
Khi Tề đế đang kiểm tra con cái thì bên kia lễ quan đã chuẩn bị xong hết thảy.
Trên đài cao bên phải, Quốc tướng Đại Tề Giang Nhữ Mặc đứng lên nói: "Thỉnh tấu Thiên Tử, giờ lành đã đến."
Mấy người chờ kiểm tra trên quảng trường cũng bắt đầu lặng lẽ điều chỉnh hô hấp.
Tề đế từ trên cao nhìn xuống, nhìn mấy người trẻ tuổi một lát, rồi nói với Giang Nhữ Mặc: "Quốc tướng chớ gấp, còn một người chưa đến"
Ông ta nghiêng đầu hỏi: "Người đâu?"
Hàn Lệnh khom khom người nhẹ nhàng thưa: "Quan tuyên chỉ đã đến học cung ạ"
Không ngờ Tê Đế không giận, cũng vì có lúc ở trong Thái miếu ông ta mới bất ngờ đưa ra quyết định này, không thể triệu người tới ngay bây giờ được. Tuyên chỉ cũng cần thời gian, không thể xông xộc xông vào cửa nhà người ta được.
Hàn Lệnh cũng không đi được.
Nếu không có chỉ, bên Tắc Hạ Học Cung sẽ không quan tâm, điên lên còn có thể đánh y nữa đó.
Hoàng Đế quay đầu lại nói với Tướng quốc: "Lại chờ thêm đi"
Đến lúc này, ai cũng biết Hoàng Đế đang muốn chở người nào.
Ngoại trừ vị Trọng Huyền Tuân đã đoạt hết phong hoa cùng thế hệ, nào có ai đáng giá để Thiên Tử nói một câu "chờ" vào lúc này chứ.
Đây quả thực... là ân vinh lớn lao!
Từ xưa đến nay, dù là ân hay phạt, vị đương kim Tề đế này vẫn luôn cho đủ, thực sự là khí tượng hùng chủ chân chính.
Bề ngoài Giang Nhữ Mặc là một lão nhân có vẻ phúc hậu, mặt mày hiền hòa, còn có vài phần hơi nữ tính.
Làm đương kim Quốc tướng Đại Tề, đương nhiên ông ta biết Hoàng Hà Chi Hội có ý nghĩa thế nào, ở một mức độ nào đó cũng hiểu được tâm tư Hoàng Đế.
Ông ta khẽ thưa: "Tuân mệnh Bệ hạ"
Người hai bên khán đài không nhịn được mà xì xào bàn tán. Có hưng phấn, có lo lắng, không thiếu cảm xúc nào.
Mà biểu hiện của mấy người trên quảng trường thì không giống nhau.
Kế Chiêu Nam thì sao cũng được, dưới ba mươi tuổi y chẳng sợ ai cả.
Mấy vị Ngoại Lâu cảnh cũng chẳng để ý, dù Trọng Huyền Tuân có ra hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh ngạch của bọn họ.
Duy chỉ có Tạ Bảo Thụ là cố ý ném sang Khương Vọng một ánh mắt mỉa mai, chỉ tiếc Khương Vọng vẫn đang kiên định dưỡng thần, không chú ý tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad