Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3592. Núi này không cần có tên (2)



Chương 3592. Núi này không cần có tên (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Võ An Hấu mang theo ba nghìn binh, cưỡi lâu thuyền Phi Vân rời đảo.
Con tàu này được trang bị hai chiếc thuyền gai và ba chiếc nỏ Xạ Nguyệt, chắc chắn có thể xem là con tàu chủ lực của đảo Quyết Minh.
Nỏ Xạ Nguyệt vốn là đại sát khí công thành nhổ trại có hình dạng và cấu tạo của một cỗ xe nỏ. Sau khi hủy đi thân xe thì cố định nó lên thẳng lâu thuyền, càng khiến Hải tộc vừa nghe đã sợ mất mật.
Từ đảo Quyết Minh đi về phía Đông chưa tới ba nghìn hải lý chính là “Tử Vong Hải Vực” cuồng phong bão táp.
Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là cách gọi của dân biển.
Chiến sĩ chiến đấu với Hải tộc đều biết cái gọi là Tử Vong Hải Vực chẳng qua chỉ là sóng gió lớn một chút, suốt ngày nổi vòi rồng, cũng không biết lấy mạng được mấy người. Tử Vong Chi Vực thực sự máu chảy thành sông, hồn rơi tới tấp thì phải xuyên qua vùng biển này mới thấy được.
Cưỡi cuồng phong, đạp sóng viển, lâu thuyền khổng lồ do Công viện Tề quốc chế tạo như một lục địa dày rộng băng qua đại dương.
Khương Vọng đứng chắp tay trên mũi thuyền, sóng gió ập thẳng vào mặt.
Lần đầu tiên tới Mê giới, quá trình cũng không có nhiều trải nghiệm cho lắm, Sùng Quang Chân Nhân dẫn theo hắn, trời đất quay cuồng, còn chưa kịp phản ứng thì đã tới nơi.
Lúc rời đi thì cưỡi trên tàu bay Chước Nhật của dương Cốc, đụng trúng một quyền của Huyết Vương, kinh hồn táng đảm, nói gì tới cảm nhận.
Duy chỉ có lần này mang binh xuất chinh hắn mới thật sự nghe sóng nhìn gió.
Hắn thích cảm giác nắm giữ vận mệnh trong tay như thế này, cho dù phải đối mặt với phong ba dường nào.
Bản thân ta không phải đã là phong ba hay sao?
Đột nhiên một tia sáng đỏ rạch qua bầu trời, đâm thủng mây đen mưa nặng.
Đôi mắt Khương Vọng đỏ lên, trên con thuyền đỏ kia, hắn nhìn thấy một người quen, bèn kêu lên: “Phù huynh!”
Ba mươi mấy người ngồi trên phi thuyền Chước Nhật đồng loạt quay đầu, khí chất nghiêm nghị, hiển nhiên đều là tu sĩ Dương Cốc.
Người cầm đầu nhảy xuống khỏi phi thuyền, đáp xuống bên cạnh Khương Vọng, chính là Phù Ngạn Thanh.
“Ngươi ra biển sớm như vậy?” Y vuốt mái tóc dài ướt sũng ra sau, giọng nói rõ ràng lanh lảnh giữa sóng to gió lớn.
“Tuy luyện binh chẳng ra sao cả, nhưng vẫn muốn lên chiến trường thử một chút.” Khương Vọng hỏi lại: “Ngươi thì sao? Sao lại tới Mê giới vào lúc này?”
Phù Ngạn Thanh rèn luyện ở Mê giới đã lâu, có thể lấy tu vi ở thời điểm đó đánh bại toàn bộ Mê giới. Vào năm 3919 Đạo lịch, trở lại quần đảo gần biển gần như cùng một thời điểm với Khương Vọng, bắt đầu mưu cầu Thần Lâm.
Khương Vọng biết hết những chuyện này.
Mấy ngày trước còn suýt nữa được thấy trận đấu y khiêu chiến Trần Trị Đào, hẳn là quần đảo gần điển phát triển khá tốt.
Phù Ngạn Thanh nói: “Ta vẫn luôn ở Mê giới, chỉ là lần này cố ý trở về tìm Trần Trị Đào, nghiệm chứng bản thân mà thôi.”
Diện mạo của y rất lạnh, không giống như đang đùa, khiến Khương Vọng thấy hơi xấu hổ.
“Hai năm này hẳn là quần đảo gần biển có rất nhiều cơ hội.” Khương Hầu gia nói như không có việc gì: “Ta còn tưởng Phù huynh sẽ đại triển quyền cước ở Trấn Hải Minh.”
“Thống nhất lực lượng của quần đảo gần biển, về lâu về dài đương nhiên là chuyện tốt, về ngắn hạn thì cũng tạo nên rất nhiều cơ hội phát triển. Trấn Hải Minh quyền hành lớn, nhiều tài nguyên… Nhưng ta vẫn quen với cuộc sống ở Mê giới hơn.”
Phù Ngạn Thanh lắc đầu: “Không thể nói quen thuộc, thật ra ở đó lâu như vậy, vẫn rất khó quen thuộc. Dù sao quy tắc ở nơi đó cũng khác với hiện thế, chẳng những phải chống lại Hải tộc mà còn phải thời thời khắc khắc phòng bị dị hóa đáng chết.”
Y thở dài: “Chỉ là ta luôn cảm thấy… ta thuộc về nơi đó. Ở gần biển không được, cũng không biết là vì cái gì.”
Khương Vọng cũng có chút xúc động: “Có lẽ là vì…”
Phù Ngạn Thanh nói: “Có lẽ là vì ta cố ý trở về gần biển khiêu chiến Trần Trị Đào, nhưng lại không thành!”
“Hầy, cũng không biết cái tên Trần Trị Đào này bị làm sao, vốn dĩ nói được rồi, tự dưng lại không đánh nữa.” Khương Vọng nghiêm túc nói: “Hôm đó ta cũng chờ xem kịch đấy! Nếu lần sau các ngươi lại hẹn thì nhớ gọi ta một tiếng.”
Phù Ngạn Thanh quay đầu nhìn hắn một lúc, cuối cùng nói: “Cái vị trí Quốc Hầu Đại Tề này… đúng là khéo rèn người.”
Nhớ lại khi đó.
Họ Khương còn rất chất phác.
Đinh Giáo úy nói bao nhiêu thì nghe bấy nhiêu.
Nếu bây giờ là lúc đó thì chẳng phải được nhờ rồi hay sao?
Võ An Hầu Đại Tề lại như nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại của y, thản nhiên hỏi: “Bây giờ hẳn là Phù huynh cũng tự cai quản một hòn đảo rồi, vẫn ở khu vực Đinh Vị sao?”
Mục đích hành quân lần này là khu vực Đinh Mão.
Số hiệu này khiến Khương Vọng bất giác nhớ về nơi mà mình từng nỗ lực chiến đấu – khu vực Đinh Vị một hòn đảo nổi địch lại Ngũ Hải Sào, từng do tu sĩ Dương Cốc tọa trấn.
Nhớ tới Đinh Cảnh Sơn – người từng nói với hắn Mê giới, Nhân tộc là đồng bào.
Đương nhiên cũng nhớ tới cây cầu sao rực rỡ kia.
Thời gian thấm thoắt, một năm lại một năm!
“Khu vực Đinh Vị đã không còn.” Phù Ngạn Thanh nói.
Khương Vọng sửng sốt: “Sao lại thế, chẳng phải khi đó đã nối liền với Phù Đồ Tịnh Thổ rồi sao?”
Hắn còn nhớ lúc ở Phù Đồ Tịnh Thổ đã gặp phải hai tu sĩ Dương Cốc, nhớ Phù Đồ Tịnh Thổ làm tất cả vì Nhân tộc, Dương Cốc, Điếu Hải lâu, đảo Quết Minh đều đặt cứ điểm ở đây. Có sự ủng hộ của Phù Đồ Tịnh Thổ, khu vực Đinh Vị có làm sao cũng không thể xảy ra chuyện được.
Phù Ngạn Thanh nhìn xa xăm: “Lần đó biên giới biến hóa, ngoại trừ Phù Đồ Tịnh Thổ, khu vực Đinh Vị còn tiếp giáp với Sà Ba Long Vực.”
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nghe tới cái tên Sà Ba Long Vực này, nhưng cũng có thể đoán sơ được đó là một nơi như thế nào.
Nhiều người như vậy ra sức chiến đấu, thủ vệ, tử chiến, một khi thất bại.
Ngoại trừ thở dài, cũng chẳng còn gì khác để nói. Hết chương 3592.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad