Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3435. Ta không dám nói ra tên của nó (2)



Chương 3435. Ta không dám nói ra tên của nó (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi vẫn nên hỏi nhanh đi. Đừng có vì tuổi còn trẻ, mà không biết quý trọng thời gian.” Hạc Hoa Đình lạnh lùng nói: “Ta có thể thành thật trả lời ngươi.”
Chu Lan Nhược nói: “Hạc Hoa Đình năm đó, tuyệt đối sẽ không khẩn trương như thế.”
“Tiểu nữ tử, nói lời như thế!” Hạc Hoa Đình nói: “Nhưng lại không nghĩ, nếu ta vẫn như năm đó, ngươi còn có cơ hội nói chuyện với ta sao? Ngay cả vị lão tổ tông kia của ngươi, lại tính là cái thá gì? Há có tư cách tranh luận với ta?”
Lời này cũng có hơi cuồng vọng.
Chu Lan Nhược có lẽ không có cơi hội nói chuyện với ông ta. Nhưng tuyệt đỉnh ở thời đại nào cũng là tuyệt đỉnh, bất luận Hạc Hoa Đình có thành tựu như thế nào, Chu Ý cũng sẽ tuyệt đối có tư cách tranh luận với ông ta.
Nói bừa tất có lòng tự vọng.
Có lẽ vị đại nhân vật thời Nguyên Hi đại đế này, trong lòng đã nổi gợn sóng!
“Vị Hạc công tử tuyệt thế kia, đoán chừng quả thật không thể trở về được.” Chu Lan Nhược cảm khái: “Nơi này có lẽ vẫn là năm 3922 Nguyên Hi, nhưng năm 3922 Nguyên Hi, dù sao cũng đã qua!”
Hạc Hoa Đình nhìn nàng ta: “Tiểu nữ tử, ngươi nói đến nói đi đều không vào chuyện chính, chẳng lẽ cho rằng có thể khiến lòng ta rối loạn?”
Lão hủ ngồi trên tảng đá này, đau đớn, hấp hối nói: “Trái tim này của lão tổ, đã sớm bị thời gian hong khô, so với gương mặt này của ta còn nhăn nheo hơn, trong đó chẳng còn chút máu nào!”
“Lão tiên sinh hiểu lầm!” Chu Lan Nhược nói: “Ta nói những thứ này, chẳng qua chỉ là chút suy nghĩ ngẩn ngơ lúc nhỏ, há có thể dao động lòng ngài, giúp giải cục này chứ?”
Nàng ta một tay tiếp tục phẩy quạt, làm đứt dây thắt của quạt. Dùng ngón tay ở bàn tay khác, vô thức quấn quanh đoạn dây đứt.
Đôi mắt đẹp của nàng ta hơi nâng lên, rõ ràng có ba phần khác lạ so với bình thường, ngạo khí khiến các yêu quái khác khó có thể nhìn thẳng: “Ta lại không cần làm thế?”
Không đợi Hạc Hoa Đình nói gì nữa, nàng ta đã nói thẳng: “Năm đó Hạc Hoa Đình dùng ‘địch ý’ thành đạo, ngài bố trí ván này, tất nhiên cũng không thiếu được tác động ‘địch ý’.
Nếu như ta đoán không lầm, quy tắc mà ngài cố tình chưa nói rõ chính là lúc người đáp đề trả lời có phát động địch ý hay không. Vả lại địch ý này, cần xuất hiện giữa chúng ta. Ngài cần địch ý mới, tới thôi động đạo tắc của ngài, khiến người khô cạn như ngài, có thể nắm chặt một điểm gì đó.
Mà một khi địch ý đạt đến đủ nhu cầu của ngài, phát động điểm mấu chốt, tất nhiên có liên quan đến Bất Lão Tuyền này. Dù sao với trạng thái hiện tại của ngài, lựa chọn thật sự không nhiều lắm.”
Ngũ quan của Chu Lan Nhược, không phải là loại quá sắc bén, nhưng lúc này nàng ta chậm rãi nói, khuôn mặt xinh đẹp toát lên thần thái nội tâm rất kiên định.
Không thể nghi ngờ, nàng ta có đủ tâm tính của một cường giả!
“Để ta đoán xem, vấn đề Hùng Tam Tư hỏi lúc trước, nhất định đã dọa chết ngài! Ngài phí bao nhiêu công sức, mới san bằng ảnh hưởng của quy tắc, mới có thể như không có việc gì nói ra ác ý của ngài!”
Chu Lan Nhược tiếp tục nói: “Nhưng bất kể ngài trả cái giá thế nào, ngài đều không thể chịu được lần thứ hai, nếu không ngài cũng sẽ không trở nên gấp gáp, khẩn trương như thế.”
Cuối cùng nàng ta nhìn Hạc Hoa Đình chăm chú, ánh mắt rất bình tĩnh, giọng nói như thể đang tuyên cáo kết cục: “Như vậy, ta chỉ cần hỏi ngài loại vấn đề tương tự một lần nữa, ngài sẽ không còn.”
Đối diện với đôi mắt xinh đẹp đến cực điểm này, Hạc Hoa Đình đương nhiên biết, ông ta đã thất bại!
Màn trò chơi vấn đáp này vốn là lựa chọn bất đắc dĩ, căn bản không có lợi thế, dưới tình huống quy tắc đã hoàn toàn bị đoán được, vả lại bản thân đã mất đi đặc quyền, sẽ không còn mục tiêu nào mắc câu nữa.
Giống như lời Sài A Tứ kia nói, những Yêu tộc trẻ tuổi ở chỗ này, ai cũng có bản lĩnh không tầm thường, đều là tài tử trụ cột. Tuyệt đối sẽ không cho ông ta thêm cơ hội…
Nhưng ông ta nhếch miệng mỉm cười: “Vậy ngươi không ngại hỏi một chút xem.”
“Ngài vẫn còn tính gạt ta, nhưng đã vô nghĩa rồi, Hạc tiền bối.” Chu Lan Nhược nói: “Sau khi Hùng Tam Tư và Sài A Tứ liên tiếp vượt qua bài kiểm tra, cơ hội của ngài đã không còn. Có lẽ là ở nơi này quá lâu, không chỉ tâm tư của ngài bị mất đi, mà ánh mắt của ngài cũng đã thiếu đi sự nháy bén!”
Nàng ta than nhẹ: “Cho dù cho ngài thêm một vạn cơ hội, ngài cũng không bắt được bất kỳ phần Hoạt Nguyên nào. Muốn chúng ta làm việc khác có lẽ không dễ, nhưng mà không chế địch ý của mình, thật sự quá đơn giản.”
Nàng ta công bố quy tắc trò chơi, công bố phương pháp đối kháng trò chơi, phân tích ván cờ này của Hạc Hoa Đình một cách sạch sẽ.
Hạc Hoa Đình rốt cuộc không còn… cười khó coi như vậy nữa, ông ta ngồi một mình bên suối, tùy ý để bóng mình rung động, tịch mịch nói: “Thế thì ngươi còn chờ gì nữa?”
“Thật ra ta có rất nhiều vấn đề có thể hỏi ngài.”
Chu Lan Nhược nói: “Nhưng ta không muốn khiến ngài rời đi nhục nhã như vậy.”
“Giây phút này ta chẳng muốn hỏi gì khác. Ta chỉ muốn thay chính mình lúc nhỏ hỏi Hạc Hoa Đình hăng hái kia một câu…”
Nàng ta hỏi: “Ngài đã từng có lý tưởng gì?”
Vấn đề này có gì nguy hiểm!
Hạc Hoa Đình nhếch nhếch khóe miệng nhăn nheo, nhẹ nhàng trả lời: “Lý tưởng trước đây của ta là…”
Có lẽ là bị nghẹn.
Có lẽ là sức mạnh không còn nhiều lắm, đã tiêu hao không còn lại bao nhiêu.
Ông ta bỗng nhiên không nói nữa.
Ông ta cho rằng có thể dễ dàng nói ra những lời đó, chẳng biết tại sao lại nặng nề đến mức không thể thốt ra.
Bờ môi của ông ta mấp máy không ngừng, không ngừng mấp máy, cuối cùng vẫn nhếch lên.
Khuôn miệng không có răng, dùng sức nhếch lên, hơi hơi lõm xuống.
Ta cũng từng là một thiếu niên như vậy.
Linh hồn nóng bỏng, huyết dịch nóng hổi.
Hiện tại ta cả người khô kiệt, mặt mũi đáng ghét.
Về lý tưởng, ta không dám nhắc đến nó. Hết chương 3435.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad