Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2161: Trời tối trời sáng (1)

Chương 2161: Trời tối trời sáng (1)
Đương nhiên, dưới tình huống số lượng người tham gia nhanh chóng gia tăng, thì số cường giả hoạt động bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Cường giả cuối cùng cũng có thể gặp nhau ở đỉnh cao.
Khương Vọng đương nhiên chính là người hướng về phía đỉnh cao kia.
Tứ phẩm Luận Kiếm Đài, sau mỗi trận chiến, người thắng có thể kiếm được hai trăm công, kẻ bại thì phải mất bốn trăm công.
Có thể thấy rõ, càng về sau, thì Thái Hư Huyễn Cảnh cần càng nhiều công.
Có bao nhiêu công mới có thể chống đỡ được một trận thua như thế?
Từ khuynh hướng này mà phân tích, sau này, muốn cùng tu giả cùng cảnh luận bàn không chút cố kỵ, cũng chỉ có thể cống hiến công pháp ở Diễn Đạo đài mà thôi.
Cường giả tích lũy công ngày càng nhiều, người yếu thì phải không ngừng cống hiến công pháp đạo thuật để bù đắp số công hao tổn để sử dụng Luận Kiếm Đài, dùng chiến đấu lâu dài để duy trì sự tiến bộ cho bản thân, dần tiến về phía cường giả.
Hầu như tất cả quy tắc của Thái Hư Huyễn Cảnh, đều là để thúc đẩy diễn tiến đạo thuật, sáng tạo đạo thuật mới, thúc đẩy cải cách công pháp.
Thậm chí cũng không quan tâm đến đạo thuật đó có mạnh hay không, có hữu dụng hay không, mà chỉ cần nó càng mới lạ, càng có cách nghĩ riêng, thì lại càng có được càng nhiều “công”.
Ngược lại, hội tụ được vô số công pháp, cũng sẽ khiến cho Diễn Đạo Đài ngày càng lớn mạnh.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, một ngày kia, khi Thái Hư Huyễn Cảnh diễn hóa đến giai đoạn nào đó, đạo thuật cách tân có thể càng ngày càng nhanh, thậm chí có thể thúc đẩy thế giới cải cách tu hành…
Cho nên thiên hạ cường quốc cũng muốn nhúng tay vào, giám sát cách vận hành của Thái Hư Huyễn Cảnh. Mạnh như phái Thái Hư, cũng chỉ có thể cộng hưởng quyền lực Thái Hư Huyễn Cảnh.
Sở dĩ Thái Hư Huyễn Cảnh trước đây khó mở rộng, là bởi vì tiềm lực của nó chỉ cần mắt thường cũng có thể thấy được!
Tất nhiên sẽ có người bảo thủ cản đường, tất nhiên sẽ có mâu thuẫn lợi ích với những người hiện tại.
Phái Thái Hư cho dù thế nào cũng thuộc một quốc gia, cùng hưởng chung Thái Hư Huyễn Cảnh, có lẽ cũng là một câu chuyện dài…
Đương nhiên, vẫn chưa đến phiên Khương Vọng hiện tại được biết…
Chiến trận nào thắng trận ấy như hắn hiện tại cũng không cần quan tâm đến “giá cả” của Luận Kiếm đài. Cho dù là bao nhiêu, tóm lại hắn vẫn là bên thắng, không cần trả giá.
Năm trận chiến mỗi ngày bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, cố định liếm được một ngàn công, còn cao hơn nhiều số công mỗi tháng phúc địa đem lại.
Số công mà phúc địa 49 Bão Phúc Sơn đem lại chỉ có 340 công, không đủ để bù một trận thua ở tứ phẩm Luận Kiếm Đài nữa. Giá trị thu được và độ khó rõ ràng không hề xứng với nhau, cho nên ý nghĩa của phúc địa tất nhiên không ở việc thu được công, có lẽ cũng không chỉ dừng lại là lối đi dẫn đến không gian phúc địa hồng hoang.
Có thể khiến những… cường giả kia tranh nhau khiêu chiến, tất nhiên phải có nguyên nhân lớn hơn.
Mà Khương Vọng chỉ có thể suy đoán, từ lúc kế thừa phúc địa đến nay, vẫn chưa thể chạm đến.
Chẳng qua hắn không hề lo âu. Ít nhất thì hiện tại đã có thể cảm giác được… thực lực của những đối thủ cấp bậc đó, chứ không còn giống như trước đây, ngay cả mình thua thế nào cũng không rõ ràng.
Hắn đang dùng những bước đi vững vàng, nhích lại gần cấp độ cường giả đó, mỗi một bước đi đều rất vững chải.
Hắn biết mình rồi sẽ có một ngày, có thể đứng ở đó.
Cho dù hiện tại trực tiếp đánh hắn rớt khỏi toàn bộ phúc địa, hắn cũng sẽ không nhụt chí…
Bởi vì hắn biết rằng hắn sẽ thắng trở lại.
Sau khi chiến thắng năm trận, cẩn thận phục bàn xong, Khương Vọng đang muốn rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, chợt nhìn thấy một con hạc giấy màu xanh lam xiêu vẹo bay đến.
Đưa tay đón lấy nó, mở ra.
Là thư từ Tả Quang Thù.
Những ngày qua hắn cũng nói chuyện phiếm với Tả Quang Thù không ít, chẳng qua đứa nhỏ này gần đây có chút kỳ quái, cứ luôn nói nhăng nói cuội, hàn huyên chuyện này một hồi rồi lại hàn huyên chuyện kia một chặp, khiến cho người ta lao lực.
Khương Vọng thật ra vẫn luôn trước sau như một, không phải hỏi chuyện tu hành của Tả Quang Thù thì hỏi đến chi tiết của Diễm Hoa Phần Thành, hỏi trước kia Tả Quang Liệt thể hiện thuật này như thế nào…
Phong thư này hôm nay, vẫn có một số thứ không thể hiểu nổi…
“Tiên hoa Kim Vũ Phụng của Tề quốc đã nở chưa?”
Khương Vọng hồi âm nói: “Ta chỉ biết quận Phụng Tiên thôi.”
“Nghe nói rất đẹp.”
“Phải không? Ta chưa từng thấy.”
Sau một lúc, thư từ Tả Quang Thù bay đến, lần nữa rất khó hiểu…
“Chuyện đó, những ngày gần đây Độc Cô huynh có bình an không?”
Khương Vọng đáp: “Ta rất tốt.”
Tả Quang Thù đoán chừng đúng là không có gì để nói nữa rồi, lại hồi âm: “Đôi bên Cảnh Mục đều ồ ạt tăng binh đến tiền tuyến Mục Thịnh, một cuộc đại chiến đã là chuyện không thể tránh khỏi, lúc thiên hạ rung chuyển, vẫn mong Độc Cô huynh bảo trọng chính mình. Ta ở tại Sở quốc cũng rất tốt, tu hành tiến bộ rất nhanh… Đúng rồi, huynh có còn nhớ Sơn Hải Cảnh hay không?”
Khương Vọng suy nghĩ một chút, hồi âm: “Thân tại Tề quốc, mọi chuyện quấn thân.”
Rất nhanh, hạc giấy lại quay lại…
“Không sao cả, huynh có muốn tới hay không.”
Khương Vọng lại hồi âm, như đá chìm xuống biển, thật lâu không thấy trả lời.
Có thể là tu hành rồi, đứa nhỏ này từ trước đến giờ vẫn luôn rất nỗ lực.
Tâm tính thành thục như Khương tước gia, đương nhiên sẽ không so đo với tiểu bằng hữu, lắc đầu liền không hề để tâm đến chuyện này nữa, rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh.
Chuyện trước mắt khiến hắn chú ý nhất vẫn là vụ án Phùng Cố.
Lâm Hữu Tà truy tìm chân tướng nhiều năm, dùng cái chết của Phùng Cố lần theo dấu vết, không biết khiến bao nhiêu người mơ tưởng đến chức Đô Úy Bắc nha môn, hành tung lén lút bên trong nhà xác, trực tiếp phái người cảnh cáo sự tồn tại của chính mình…
Rất nhiều nhân tố đan xen với nhau, đã khiến cho vụ giết người này ngày càng trở nên khác thường.
Ngược lại không chỉ đơn thuần là phức tạp nữa.
Nó giống như một tấm lưới cá đã tung ra nhiều năm, chìm sâu dưới mặt nước, mặc dù phần lớn vẫn ẩn dưới mặt nước, nhưng ai cũng biết, nó đã quấn lấy quá nhiều thứ, bao phủ quá nhiều thứ.
Nếu muốn nhấc nó lên, không phải chỉ cần sức của một cánh tay là đủ.
Một khi không cẩn thận, chạm đến người giăng lưới, chỉ có thể chìm vào đáy nước.
Giống như gã phu xe “tra không thấy người” này.
Lại nói, hắn còn cố ý dùng thuật Hồi Tưởng muốn truy tìm tin tức thần hồn của gã phu kia, nhưng cảm ứng đã biến mất rồi.
Có lẽ là đã bị giết chết, có lẽ là đã bị cường giả xóa đi thuật truy tung… Bất kể là trường hợp nào, việc cố ý ném ra một quân cờ thân thế trong sạch, đã bố trí ở Bắc nha môn nhiều năm vậy để cảnh cáo Khương Vọng, cũng đủ chứng minh được thế lực của người giật dây kia rồi.
Hoặc có thể là, đối phương thật ra chỉ muốn chọc giận hắn mà thôi?
Dùng một nước cờ như vậy, khiến cho hắn chịu không nổi mà bỏ cuộc?
Trăm mối tơ vò, không cách nào làm rõ từng chuyện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad