Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1466: Chỉ có cành đào mà không có mùa xuân (1)

Chương 1466: Chỉ có cành đào mà không có mùa xuân (1)
Giao tình của hai người rất sâu, ngược lại không có gì cần phải giấu diếm.
Tưởng Triệu Nguyên đơn giản kể lại trận chiến vừa mới trải qua bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, trọng điểm nằm ở chỗ xu thế chiến lực của đối phương hoàn toàn tỏ ra nghiền ép hắn ta.
Trung Sơn Vị Tôn nhíu mày, về thực lực của Tưởng Triệu Nguyên, y tất nhiên rõ ràng.
"Chẳng lẽ lại là một tên Tả Quang Liệt?" Y hỏi: "Có nhìn ra được đối phương là người nước nào hay không?"
Tưởng Triệu Nguyên lắc đầu: "Trong Thái Hư Huyễn Cảnh người này che giấu còn sâu hơn người kia, sao mà nhìn ra được chứ?"
Trung Sơn Vị Tôn nhớ tới cái tên Triệu Thiết Trụ trong Thái Hư Huyễn Cảnh của mình... không thể không đồng ý.
"Nhưng mà..." Tưởng Triệu Nguyên lại nói: "Tên của người nọ ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh ngược lại rất là phách lối, có lẽ là một hạng người thích khoa trương"
"Cũng chưa chắc." Trung Sơn Vị Tôn nói: "Người phách lối ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh có khả năng hoàn toàn khiêm tốn nội liễm ở hiện thế. Như thế mới càng có thể ẩn giấu thân phận, không phải sao? Ngươi nói hắn tên là gì?"
Lòng Tưởng Triệu Nguyên vẫn còn sợ hãi đáp: "Độc Cô Vô Địch"
Độc Cô Vô Địch!
Trung Sơn Vị Tôn vô cùng sợ hãi!
Người nọ chỉ có Nội Phủ Cảnh thôi sao? Nội Phủ Cảnh lại có thể đoạt được phúc địa ư?
Sao có thể được?
Ngay cả Tả Quang Liệt lúc ở Nội Phủ Cảnh cũng không thể làm được!
Nhưng Tưởng Triệu Nguyên không cần thiết phải lừa y.
Thế gian lại có thiên kiêu như thế!
Trung Sơn Vị Tôn chỉ cảm thấy sự khoe khoang kiêu ngạo của bản thân mình cho tới nay đã bị nghiền ép tới không còn sót lại một chút cặn.
Tưởng Triệu Nguyên chú ý tới vẻ mặt kỳ lạ của bằng hữu tốt, hỏi:
"Sao thế, chẳng lẽ ngươi cũng biết à?"
Trung Sơn Vị Tôn khó khăn lắm mới khôi phục lại tâm trạng của mình: "Ta chỉ có thể nói, người kia có khả năng còn kinh khủng hơn, mạnh mẽ hơn cả tưởng tượng của ngươi!"
Một hồi Hoàng Hà Hội tác động đến tâm tư của vô số người trong thiên hạ.
Cho dù là Tân Sở, đâu chỉ nhìn mà giật mình?
Trong một tòa tiểu viện trong thành Tân An, Lê Kiếm Thu đẩy cửa viện ra, một mình đi vào.
Bên hông có treo một cành đào nổi tiếng ở Trang quốc, thân thể tiêu điều.
Thất bại.
Ổ trên tranh đọat danh ngạch xuất chiến ở Hoàng Hà Hội, y bại bởi Lâm Chính Nhân xuất thân từ Thành Đạo Viện ở Vọng Giang.
Năm ngoái Trang quốc mới thông qua quốc chiến thăng lên được một cấp độ, thu hoạch chiến tranh cần phải có thời gian để tiêu hóa, dù sao nội tình cũng không đầy đủ, không thể bỏ ra nổi tranh chấp cùng thiên kiêu các nước. Tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh trẻ tuổi cường đại lại càng không có khả năng tham gia trận chung kết không hạn chế dưới ba mươi tuổi, chỉ có ở Nội Phủ Cảnh mới còn có cơ hội biểu diễn một chút.
Lúc Chúc Duy Ngã còn ở, đương nhiên ngoài hắn ta ra thì không còn lựa chọn nào khác. Sau khi Chúc Duy Ngã rời khỏi đất nước, danh ngạch này mới có chỗ trống cạnh tranh.
Lê Kiếm Thu đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn nghênh đón thất bại.
Điều này vốn không có gì để ủ rũ.
Lâm Chính Nhân cho tới nay luôn mạnh hơn, nổi tiếng hơn, cũng được quốc quân coi trọng hơn, được hưởng nhiều tài nguyên hơn.
Quan hệ từ trên xuống dưới đều xử lý rất khá, có thể nói là một người cả vua và dân đều để mắt tới.
Trong chiến đấu, thủ đoạn của Lâm Chính Nhân tầng tầng lớp lớp, tựa như vĩnh viễn đều không lật lên hết át chủ bài, xác thực hoàn toàn khiến cho y thua tâm phục khẩu phục.
Y dùng một cành đào làm kiếm, chấn động thành Tân An. Nhưng Lâm Chính Nhân lại từng chút một ném chuẩn bị ở đằng sau ra, dày đặc không dứt, cuối cùng cứng rắn làm hao mòn kiếm đạo của y.
Tài nghệ không bằng người, thua là phải.
Thắng bại là chuyện thường tình, chớ nên ghi nhớ trong lòng.
Lúc đầu ở Thành Đạo Viện Phong Lâu, đối phương chính là người đứng đầu Thành Đạo Viện ở Vọng Giang, là một nhân vật từng được đánh đồng với Chúc sư huynh.
Bây giờ thua đường như là chuyện đương nhiên, nhưng y vẫn không cam lòng.
Nếu hỏi y vì sao không cam lòng... y lại không nói ra được.
Đi qua đường đá tiểu viện, bước lên bậc thang đi vào tĩnh thất, đóng cửa lại. Y khoanh chân, ngồi ở trên bồ đoàn, lúc này mới chuyển nắm tay đang siết chặt ra trước người, mở tay ra, một viên ngọc giác màu xanh đang nằm trong lòng bàn tay.
Đây là ngọc giác của Đổng sư, cũng là ngọc giác lưu lại trên xác của Đổng sư. Do tướng quốc Đỗ Như Hối tự tay giao cho y.
Một đêm kia Đổng sư bị giết hại, cố ý đẩy y ra. Chờ đến khi y trổ lại thành Tân An, gặp lại thì thi thể nọ đã bị cắt rời.
Cuộc đối thoại ở đầu đường thành Tân An đêm hôm đó, bây giờ hậu tri hậu giác mới nhận ra được là di ngôn của Đổng sư.
"Chỉ có ngươi hiểu được hy sinh. Hy sinh là một một loại phẩm chất thiêng liêng, nó là cơ sở của thành tựu vĩ đại"
"Nếu như có một ngày, cả Trang quốc rơi vào bóng tối. Ngươi là mồi lửa mà ta giữ lại cho mảnh đất này."
Mãi cho đến hôm nay, y cũng không hiểu hết được những lời này.
Bây giờ y đang ngồi một mình ở chỗ này.
Y nghĩ là y đã từng hận Đổng A, vì những vong hồn vô tội ở trong thành Phong Lâm này, thậm chí cũng vì Đổng A dẫn y theo bên người, chẳng hề giấu diếm. Dựa vào cái gì không dối gạt y, muốn cho y đau khổ như thế, giày vò như thế đây?
Nhưng ngoài hận ra thì sao?
Bây giờ y ngồi một mình ở nơi này, xác thực lại nhớ tới nam nhân nói năng thận trọng kia.
Trước đây thật lâu, lúc còn đang ở trong Thành Đạo Viên, y đã từng tưởng tượng Đổng sư cười lên sẽ là dáng vẻ gì. Nhưng không ngờ, phải đợi cho đến khi lão ta chết rồi mới có thể nhìn thấy.
Trước khi lão ta chết đã cười cái gì?
Lê Kiếm Thu im lặng vuốt ve ngọc giác màu xanh trong tay.
Chủ nhân sớm nhất của miếng ngọc giác này, nghe nói là Trương Tân Lương, bạn tốt của Đổng sư lúc tuổi còn trẻ.
Trương Tân Lương đưa cho Đổng sư, Đổng sư đưa cho...
Đưa cho ai?
Loại đồ vật nhỏ này, hơn nữa kiểu dáng lại rất bình thường, y thực sự chưa bao giờ chú ý tới.
Cả Thành Đạo Viện Phong Lâm nhiều người như vậy, y cũng không có khả năng nhớ kỹ từng người mặc gì, đeo gì.
Y biết bên trong miếng ngọc giác màu xanh này có cái gì, bên trong có ghi lại một môn bí thuật, tên là Khống Nguyên Quyết.
Là bí pháp đề cao khống chế năng lực đạo nguyên tỉnh vi.
Trong thời gian y theo Đổng sư làm việc đã sớm học qua, học thuộc lòng.
Lúc ở Thành Đạo Viện, y lại chưa từng học qua.
Sẽ là ai đây?
Người mà trước đó học Khống Nguyên Quyết, có lẽ là người đầu tiên mà Đổng sư tán thành đúng không?
Sau khi người đó gặp chuyện không may, Đổng sư mới lựa chọn mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad