Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3279 - Không xem Trang quốc là quốc (1)



Chương 3279 - Không xem Trang quốc là quốc (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đối với điều này, triều chính cũng có nhiều quan điểm khác nhau, có người nói đây là được lòng vua, có người lại nói đây là bằng mặt không bằng lòng, mượn cơ hội đoạt binh quyền.
Nhưng thái độ của Đỗ Dã Hổ lại rất rõ ràng. Gã nhiều lần chửi ầm lên, cho rằng mình bị ngờ vực vô căn cứ nhất định là vì đám cẩu tặc Lâm Chính Nhân châm ngòi thị phi.
Trước kia bọn họ từng có một lần liên thủ hành động, quá trình thế nào không biết nhưng kết quả rất rõ ràng. Đỗ Dã Hổ suýt nữa chết trận nơi hoang vắng, may mà quốc tướng kịp thời đuổi tới mới cứu được khỏi tay Thần Chết. Lâm Chính Nhân đồng hành với gã thì lại bo bo giữ mình, không mất dù chỉ một sợi tóc. Từ đó về sau, hai bên bắt đầu không hợp.
Đỗ Dã Hổ chẳng những cứ hễ bị gọi vào cung đình phòng thủ là mắng chửi Lâm Chính Nhân mà thậm chí còn biến nó thành hành động. Có mấy lần đánh thẳng tới tận cửa nhà Lâm Chính Nhân, mặc dù không đánh được người, nhưng cửa thì đạp hỏng mấy lần.
Lâm Chính Nhân là quân tử đoan chính được tất cả mọi người công nhận, không so đo với vị tướng quân thô lỗ nóng nảy này, thường nói với mọi người rằng lâu
Nhưng ngoài chửi mắng Lâm Chính Nhân cho hả dạ thì mỗi lần vào cung Đỗ Dã Hổ đều làm đúng bổn phận của mình, nên tuần tra thì tuần tra, nên đứng gác thì đứng gác, không giao du qua lại.
Tuy nóng nảy, nhưng chưa từng lơ là chức trách.
Giờ khắc này cũng chỉ có một mình gã tiến về phía trước giữa dòng thiết giáp đang khiếp sợ lùi bước, can đảm giơ vũ khí đối mặt với Ngô Bệnh Dĩ!
Ngô Bệnh Dĩ chỉ hờ hững nhìn sáng.
Đỗ Dã Hổ lập tức như bị trúng phải một đòn nặng nề, khí thế tàn lụi, thân thể bay ngược ra sau, đụng vào cửa cung!
Binh sĩ bảo vệ cung thành thấy thế thì muốn mở cửa cung ra, vệ binh xung quanh cũng vội vàng chạy tới đỡ.
Đỗ Dã Hổ lại chỉ quát: “Không có Vương mệnh, không được mở cửa!”
Sau đó tự mình giãy dụa bò lên, vẫn giơ chùy lên, vẫn chĩa thẳng vào Ngô Bệnh Dĩ, hung tợn đối mặt.
“Ta tới đây là vì vụ án thiên tài Nhân tộc bị hại sau Vạn Yêu Chi Môn, muốn gặp Trang quân!” Ngô Bệnh Dĩ nhìn gã: “Cộng ước Nhân tộc, cổ kim cộng chứng! Tam Hình Cung duy trì cộng ước này, bất cứ quốc gia hay tông môn nào, nếu có người vi phạm, nhất định phải chịu trừng phạt! Hôm nay ta đích thân tới đây, ngươi có biết pháp không thể trái?”
Đỗ Dã Hổ nghiến răng, miệng đầy bọt máu: “Ta chỉ biết hưởng lộc của vua thì phải trung với vua. Thiên tử giao cho ta trách nhiệm trông giữ cửa thành, chỉ cần ta chưa chết thì cửa cung không được tùy tiện mở ra!”
Ngô Bệnh Dĩ nhăn mày: “Ai cho ngươi dũng khí đó, luật của Trang quốc lại cao hơn Cộng Ước Nhân Tộc hay sao?”
Một luồng áp lực kinh khủng khiến người ta hít thở không thông lập tức bao phủ khắp Trang vương cung!
Khí huyết trong cơ thể Đỗ Dã Hổ như đang gào thét, thần thông uống máu mở ra, sức mạnh không ngừng dâng lên chống trả một cách yếu ớt. Nhưng cho dù thần thông uống màu cố gắng ra sức cỡ nào, gã vẫn chỉ như một con thuyền nhỏ giữa đại dương giông bão, lênh đênh bất lực, có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Nhưng gã vẫn loạng choạng đứng đó, chỉ nói: “Ta chưa từng thấy Cộng Ước Nhân Tộc. Luật pháp Trang quốc là gia quy của ta!”
Lời này khiến rất nhiều binh sĩ xúc động, vô thức siết chặt vũ khí, nước mắt dâng trào dựa sát vào gã.
“Ngươi bảo vệ nơi này bao lâu rồi? Phải chăng Trang quân không ở trong cung?” Ngô Bệnh Dĩ đột nhiên hỏi.
Vệ binh xung quanh đều kinh hãi.
Sao Hoàng đế lại không ở trong cung?
Người quản lý Củ Địa Cung sao lại hỏi như vậy.
Đỗ Dã Hổ trả lời: “Hành tung của Quân thượng sao có thể tùy tiện nói ra? Nếu Ngô Chân Quân thật sự muốn biết thì đợi ta báo cáo…”
Gã còn chưa nói xong.
Ngô Bệnh Dĩ chợt vung tay áo, Đỗ Dã Hổ bị đánh văng ra ngoài cung không biết bao nhiêu dặm, không thấy bóng dáng đâu nữa. Cửa cung trước mặt đột nhiên mở rộng!
Sau khi cửa cung mở ra, một ông lão tóc đen xõa xuống vai đứng đó…
Đỗ Như Hối – Quốc tướng của Trang quốc!
Vị hiền tướng điều hòa phong vân vạn dặm của Trang quốc bao nhiêu năm này nhẹ nhàng thi lễ với Ngô Bệnh Dĩ: “Quốc tướng Trang quốc Đỗ Như Hối, bái kiến Ngô Chân Quân. Không biết chuyện gì khiến ngài phải lặn lội đường xa tới đây, lại không xem Trang quốc là quốc, không xem Trang pháp là pháp?”
Sau lưng ông ta, pháp trận hoàng cung vẫn lặng lẽ hoạt động, che giấu toàn bộ tin tức trong quân.
Nếu là bất cứ vị Chân Quân nào khác thì sẽ lập tức đánh vào. Nhưng tông sư Pháp gia không thể không giảng pháp độ, đặc biệt là Tam Hình Cung không thể không dạy mà diệt.
Hơn nữa, nếu là Chân Quân khác thì chưa chắc đã để ý tới việc này. Cho dù để ý tới thì chưa chắc đã có thể vòng qua Ngọc Kinh Sơn.
Ngô Bệnh Dã nhìn Đỗ Như Hối với vẻ mặt bất biến: “Nếu ta không xem Trang quốc là quốc, không xem Trang pháp là pháp thì đã chẳng ở đây chờ lâu như vậy. Đỗ Như Hối ngươi đã ra đây thì mau đi báo cho Trang Đế. Mời hắn tới trước mặt ta, tiếp nhận tra hỏi của Củ Địa Cung.”
Đỗ Như Hối phẫn nộ: “Ngô tông sư tới đột ngột, xin hỏi Đạo Tông quốc có biết hay không, Ngọc Kinh Sơn có biết hay không?”
Ngô Bệnh Dĩ lạnh giọng nói: “Ta đã có thể tới đây tìm quốc chủ của các ngươi thì đương nhiên bên Ngọc Kinh Sơn đã ngầm cho phép, Cảnh quốc cũng không có ý kiến gì. Trước giờ vẫn nghe Đỗ Như Hối ngươi là người thông minh, tốt nhất đừng lôi người không liên quan, chuyện không liên quan vào đây mài mòn sự kiên nhẫn của ta.”
Chuyện này nghiêm trọng ở chỗ… Tam Hình Cung đã liên hệ với Ngọc Kinh Sơn từ lâu, nhưng Ngọc Kinh Sơn không hề liên hệ gì với Trang quốc!
Nói cách khác, nếu thật sự vụ án thiên tài Nhân tộc sau Vạn Yêu Chi Môn bị hãm hại mà Ngô Bệnh Dĩ nói có liên quan tới Trang Cao Tiện thì Ngọc Kinh Sơn sẽ trực tiếp xử lý ông ta!
Thái độ này có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả bản thân sự việc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad