Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 939: Hắn có nguyên tắc của mình, hơn nữa còn rất biết

Chương 939: Hắn có nguyên tắc của mình, hơn nữa còn rất biết
chừng mực Nhưng có đôi khi, cho dù không có ác ý, nhưng lại tổn thương người khác vô cùng.
Cho dù lúc Hướng Tiền ủ rũ, cũng không muốn khiến cho sư phụ của y bị mất mặt ở Lăng Tiêu Các. Có lẽ đối với bị Động Chân Vô Địch Hướng Phượng Kỳ kia, Diệp Lăng Tiêu cũng tương đối kính trọng.
Nói Hướng Tiền coi trọng cách nhìn của Diệp Lăng Tiêu, chỉ bằng nói y quan tâm đến Hướng Phượng Kỳ. Quan tâm đến thể diện của Hướng Phượng Kỳ.
Khương Vọng nghiêm túc nói: "Ngài không trải qua những gì y đã trải qua thì không thể mạo muội đánh giá y vậy được."
"Vậy sao?" Đôi mắt đẹp của Diệp Lăng Tiêu chợt lộ vẻ sắc bén:
"Ngươi đang dạy bổn các chủ cách làm việc sao?"
Khương Vọng cảm thấy bát tự của mình và vị các chủ Lăng Tiêu Các này có chút không hợp, sao mà lần nào gặp nhau cũng như sắp đánh nhau vậy... nhưng bất kể thế nào, hắn không thể để cho người khác chửi bới bằng hữu của hắn trước mặt hắn như vậy được.
"Khương Vọng không dám. Nhưng Hướng Tiền tuyệt đối không phải phế vật, không tin thì ngài chờ thêm hai ba năm nữa đi"
"Ha." Diệp Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng.
Nhưng tiếng cười lạnh này đột nhiên biến thành cười lớn.
Ông ta ấm áp cười to, còn vỗ vỗ bả vai Khương Vọng: "Tiểu tử ngươi không tồi, lần này đến Trì Vân Sơn phải chú ý nhiều hơn"
Khương Vọng vốn dĩ không hiểu gì, nhưng nhìn thấy Diệp Thanh Vũ đang bay đến, cuối cùng đã hiểu.
Cho nên cười theo nói: "Ta biết rồi"
"Cha" Diệp Thanh Vũ bay đến, hoài nghi hỏi: "Chuyện Trì Vân Sơn không phải nói là để con tự chịu trách nhiệm rồi sao?"
"À, đúng rồi, đúng rồi" Diệp Lăng Tiêu lúc này mới cười thật lòng, vô cùng dịu dàng nói: "Thanh Vũ của chúng ta lớn rồi, đã đến lúc có thể tự mình đảm đương một phía rồi."
"Vậy cha ở đây làm gì?"
"Ta đến đưa tiễn, đưa tiễn ấy mà"
Diệp Lăng Tiêu hung hăng vênh váo, có lẽ cũng chỉ lộ vẻ khúm núm như vậy trước mặt con gái mình mà thôi.
"Không cần đâu! Đưa tiễn ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải tạm biệt" Diệp Thanh Vũ phất tay một cái: "Lão nhân gia ngài trở về đi thôi"
"Được, vậy thì Diệp nữ hiệp, mời đi thong thả." Diệp Lăng Tiêu thuận tiện nhìn Khương Vọng một cái, nói: "Khương thiếu hiệp, cũng nên cẩn thận một chút."
Khương Vọng cho dù có chậm hiểu đến đâu thì vẫn nghe hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong hai chữ "cẩn thận" này của Diệp Lăng Tiêu, chắc hẳn không phải nói hắn cẩn thận sự nguy hiểm ở Trì Vân Sơn.
Nhưng vẫn thật thà gật đầu: "Xin Diệp các chủ yên tâm."
"bi thôi." Diệp Thanh Vũ lại rất dứt khoát, trực tiếp phóng người lên.
Khương Vọng cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi hai người bay sa, trong biển mây cuồn cuộn nổi sóng, nặn ra một con thú hình thù quái dị.
Nói nó có hình thú quái dị là bởi trên người nó đầy vân mây, trên đỉnh đầu có một cái sừng, thân dài mười hai mét, lông dày như nhung. Bốn chân đạp mây, trên đuôi dài có xuyên một quả thủy cầu không màu.
Nó đứng trước mặt Diệp Lăng Tiêu, miệng phát ra tiếng người:
"Trì Vân Sơn nếu muốn chắc chắn, không phải là không có cách.
Người trẻ tuổi này có thể tin được không?"
"Trẻ nhỏ không biết nói dối, chúng chính là một tấm gương, phản chiếu lại những người bên cạnh. Có thể dạy dỗ An An trở thành người như vậy, đủ để thấy rõ phẩm tính của Khương Vọng"
Diệp Lăng Tiêu chậm rãi nói: "Còn về thực lực của hắn... người Tề quốc đã được chứng kiến rất rõ rồi"
"Ha ha ha" Dị thú cười nhẹ nói: "Hình như hắn không sợ ngươi.
Thiên kiêu đều kiêu ngạo như vậy sao? Ở trước mặt Chân Nhân cũng dám mạnh miệng?"
"Không phải hắn không sợ ta. Mà hắn có nguyên tắc của mình, hơn nữa còn rất biết chừng mực. Ở tuổi này có thể hiểu rõ hai chữ chừng mực, hắn sống cũng không dễ dàng gì"
"Nghe qua có vẻ ngươi rất thưởng thức hắn?" Dị thú như có điều suy ngh.
1Diệp Lăng Tiêu cười, nụ cười tuấn lãng mê người, đáng tiếc trước mặt ông ta chỉ có một con dị thú, không biết thưởng thức.
"Truyền thừa đặc biệt của Vân Đỉnh thiên cung, thần thông chính là kỳ trân trong thiên hạ. Để đạt được Vân Triện thần thông, điều quan trọng nhất chính là không thể giết người. Cho nên mặc dù ta đã sắp xếp không ít lịch luyện cho con bé, nhưng con bé lại chưa bao giờ thật sự phải đối mặt với chuyện sinh tử, trong lúc chân chính chiến đấu, nhất định sẽ chịu thiệt thòi. Có một người vừa có thực lực lại vừa có đầu óc cộng thêm vừa kiên trì lại biết chừng mực như Khương Vọng làm đồng đội, chuyến này sẽ có cơ hội rất lớn"
"Vân Đỉnh tiên cung có một duyên pháp Vô Tâm Sáp Liễu, ngươi có nhớ câu châm ngôn bốn chữ kia không? Chính là "Vô Tâm Chi Duyến:. Càng muốn đạt được truyền thừa thì lại càng không có cơ hội" Dị thú biết không có cơ hội mà ông ta nói đến không chỉ là Vân Triện, không khỏi buồn bực nói: "Ngươi không nên nhúng tay quá nhiều."
Diệp Lăng Tiêu cười ngạo nghễ: "Sao ta lại không biết được? Yên tâm, Thanh Vũ nhà ta, lớn lên vừa xinh đẹp lại có thiên phú, nhất định có thể có được Vân Triện. Cũng tất nhiên có thể..."
"Vân Triện à..." Dị thú lẩm bẩm: "Thần thông này đã không xuất hiện gần trăm năm rồi, thật khiến cho người ta hoài niệm"
"Đúng vậy." Diệp Lăng Tiêu cũng than thở theo: "Năm xưa ta không biết quy tắc, nếu không đã sớm bắt được nó rồi, chứ sao còn phải đợi Thanh Vũ lớn lên?"
Dị thú lạnh lùng vô tình vạch trần: "Năm đó nếu không phải có ta, ngươi đã sớm bị..."
"Nếu không phải nhờ ta, ngươi ngay cả đầu cũng không có có được không? A Sửu!" Diệp Lăng Tiêu khinh thường phản kích.
"Diệp Tiểu Hoa ngươi là cái đồ chết tiệt không có lương tâm!" Dị thú cũng nổi giận: "Đầu ta thiếu chút nữa mất đi còn không phải là vì cứu ngươi sao? Ngươi không có bản lĩnh còn thích ba hoa, đi đâu cũng gây sự với người ta, cuối cùng bị bọn họ đánh cho không phân biệt nổi nam bắc! Nếu không phải ta..."
"Ta không có bản lĩnh?" Diệp Lăng Tiêu nhảy qua, một trảo đưa ra bắt lấy sừng của A Sửu, giống như lưu manh chuyển đề tài, giận dữ nói: "Nếu như hôm nay không dạy dỗ ngươi một chút, thì ngươi vẫn chưa biết được sự lợi hại của Diệp mỗ ta!"
Dị thú tên A Sửu cũng giận không chịu được, vẫy cái đuôi dài, quẫy động cả biển mây: "Diệp Tiểu Hoa, ngươi dám đụng đến ta một cái xem!"
Lời còn chưa dứt đã liền ăn một đấm.
"Ui dat"
Diệp Lăng Tiêu trực tiếp đấm bay A Sửu, cuộn tay áo lên liền nhảy vào trong mây.
Chỉ thấy mây mù cuồn cuộn, không nhìn rõ tình hình.
Chỉ có âm thanh của A Sửu không ngừng truyền tới, liên tục gầm "Lão tử liều mạng với ngươi!"
"Ui da! Đau quá đau quát"
"Thả tay ra, thả tay ra, lông bị giựt đứt rồi!"
"Ngươi có bản lĩnh thì đừng có ỷ vào cảnh giới!"
Cuối cùng mới vang lên tiếng cười to tùy tiện của Diệp Lăng Tiêu: "Ta không có bản lĩnh đó! Thế nào! ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad