Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3690 - Lao yến bất khả phân [1]



Chương 3690 - Lao yến bất khả phân [1]




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
[1] Chim bách thanh và chim én không thể tách rời
Trái tim trúc Bích Quỳnh thắt lại, lúc đầu nàng ta vô ý thức muốn gật đầu, nhưng lại phản ứng kịp, vội vàng nói: “Hiện tại hai tộc toàn diện khai chiến, nơi này chỉ e không phải nơi nghỉ ngơi. Bằng không ta dẫn các ngươi về Hoài đảo, nơi đó thuận tiện dưỡng thương… Ngươi muốn về đảo Quyết Minh cũng được.”
Khương Vọng đắng chát lắc đầu: “E là chúng ta đã không còn chỗ để đi. Hiện tại quần đảo duyên hải đại khái càng nguy hiểm.”
Tất cả hải thú ở duyên hải đều mất khống chế, đây là khái niệm gì?
Các đảo e là không có một nơi yên bình!
Sở dĩ Ngu Lễ Dương không phất một tay áo đưa bọn họ ra khỏi Mê Giới, đương nhiên cũng có đạo lý của ông ta. Khương Vọng đã từng đích thân dẫn quân càn quét giới vực Đinh Mão, ước chừng là nơi thích hợp nhất cho Khương Vọng tĩnh dưỡng hiện tại.
Trúc Bích Quỳnh nói: “Vậy chúng ta đi doanh địa Nhân tộc gần nhất nhìn xem…”
Khương Vọng rốt cục phát hiện chỗ không đúng: “Ở trên đảo xảy ra chuyện rồi?”
Trúc Bích Quỳnh vốn không muốn lại vẩy thêm một tầng tuyết trên cảm xúc sương lạnh của Khương Vọng, nhưng đến lúc này, nàng ta cũng không thể giấu diếm được nữa, đành phải nói chi tiết: “Phù đảo Đinh Mão số 1 đã không còn, hiện ở trên đó đều là hải thú. Ta cũng cứu mấy người mới biết được tình huống cụ thể…”
“Không lâu sau khi ngươi dẫn binh đi, Kiều Hồng Nghi và Giang Thúy Lâm kia lại trở lại đảo, ước chừng là cho rằng ngươi sẽ không trở về giới vực Đinh Mão nữa. Bọn họ lấy ra văn thư được Trấn Hải Minh ký tên, mang hết Thú Túi theo, buộc tướng sĩ phù đảo số 1 giúp hắn trông coi hải thú hắn đã bắt giữ. Đồng thời cưỡng ép trưng thu một nhánh quân đội ngàn người, theo hắn ra ngoài lùng bắt hải thú… Nhưng không biết tại sao, những hải thú kia bỗng nhiên phát cuồng, tàn sát sạch phù đảo số 1.”
Trấn Hải Minh thống hợp quần đảo duyên hải trên danh nghĩa, về lý luận, lệnh của Trấn Hải Minh có thể điều hành lực lượng Nhân tộc các nơi ở Mê Giới.
Đây cũng là nguyên nhân Kiều Hồng Nghi có thể cầm văn thư của Trấn Hải Minh cưỡng ép trưng thu quân đội của phù đảo số 1.
Khương Vọng hỏi: “Khuông Huệ Bình đâu? Hắn bất tài sao?”
Trúc Bích Quỳnh nói: “Nghe nói là kháng cự mệnh lệnh, bị Kiều Hồng Nghi giết tại chỗ…”
Khương Vọng gần như có thể tưởng tượng được cảnh tượng ấy —— tướng sĩ phù đảo số 1 đang khí thế ngất trời kiến thiết doanh địa Nhân tộc, bỗng nhiên trú tướng quân đóng giữ bị giết, quân đội bị cưỡng ép trưng thu. Vào lúc phòng thủ đảo cực kỳ trống rỗng, những con hải thú bị nhốt trong chuồng thú kia, lại bất ngờ phát cuồng.
Giống như những con hải thú Trần Trị Đào khống chế lúc ban đầu, khi hắn và Trần Trị Đào chinh chiến tại Sa Bà Long Vực, bỗng nhiên thành miệng cống đóng lại đường lui của bọn họ!
Trần Trị Đào cụp mắt nói: “Hải thú mất khống chế, đây đều là lỗi lầm của ta…”
“Không liên quan gì đến ngươi.” Khương Vọng nói bằng ngữ khí không lên không xuống: “Kiều Hồng Nghi là chấp hành nhiệm vụ Thái Hư Quyển Trục, chuyển vận hải thú cho phù đảo. Nghĩ đến cho dù là Hạo Nhiên thư viện hay Thái Hư Phái, cũng đều có pháp thuật cấm chế của mình.”
Khương Vọng lúc này, yên giáp ngoài thân đã sớm tan đi, ngược lại, giáp trụ màu thiên thanh trơn bóng như mới, giáp trụ không thể che giấu vết tích khói hun lửa cháy trên mặt, trên tay, mùi máu tươi cũng không thể tan đi.
Những máu tanh kia, chưa chắc đều đến từ kẻ địch. Cũng có của chính hắn.
Trúc Bích Quỳnh nhìn hắn, cảm giác được hắn lúc này vô cùng lạnh lùng.
Lúc trước là tâm lạnh, giờ phút này là máu lạnh.
Nàng di chuyển lên trước nửa bước, nội tâm muốn hòa tan loại băng cứng kia, nhưng lại như khuyết thiếu lập trường, cũng không đủ thân phận, cho nên chỉ có nửa bước. Vì vậy, nàng ta chỉ có thể nói nói: “Trác sư tỷ nói Kiều Hồng Nghi nhất định phải chịu trách nhiệm vì chuyện này, đi Thiên Tịnh quốc là vì lấy văn thư truy bắt, quang minh chính đại trở về truy bắt Kiều Hồng Nghi, đồng thời cũng muốn thông báo cho Hạo Nhiên thư viện… Bắt hắn phải nhận trừng phạt.”
Nàng ta chưa hề nói: ta cố ý ở lại nơi này là vì chờ ngươi, giúp ngươi, mà chỉ nói: “Trác sư tỷ để ta ở đây nhìn xem.”
Khương Vọng chỉ hỏi: “Kiều Hồng Nghi bây giờ đang ở đâu?”
Phù đảo thứ hai ở Đinh Mão là một nơi ngư long hỗn tạp, siêu phàm giả ở đây phần lớn là tán tu. Đương nhiên, vì áp lực đến từ Hải tộc nên cũng có xây dựng chế độ.
Sau khi phù đảo thứ nhất bị lật đổ, nơi này liền trở thành nơi an toàn nhất giới vực Đinh Mão.
Cũng cất giữ hộ đảo đại trận cùng rất nhiều quân giới.
Ở trên đảo chỉ có mấy con hải thú nên chưa kịp tạo thành sóng gió gì đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Kiều Hồng Nghi cùng Giang Thúy Lâm, ngay sau khi hải thú bỗng nhiên mất khống chế liền một đường thối lui đến nơi này, tiếp quản phòng thủ trên đảo.
Hải thú không có linh trí, cho dù thoát khỏi cấm chế phát cuồng tập thể cũng rất khó uy hiếp đến cấp độ Thần Lâm như hắn ta.
Nhưng hắn ta lại tạm giam cầm rất nhiều hải thú, là hải chủ bản tương do các chiến sĩ Hải tộc hiển hóa thành.
Những chiến sĩ Hải tộc này hận hắn ta thấu xương nên không ngừng triệu tập hải thú tiến hành vây công. Hắn ta không muốn bị mài chết cũng không dám rời khỏi giới vực Đinh Mão đã tiêu diệt toàn bộ hải sào, đi đến nơi có thể gặp nguy hiểm nhiều hơn cho nên chỉ có thể cố thủ ở nơi này.
May mà trong số những hải thú thoát khỏi cấm chế này cũng không có Vương tước Hải tộc... Mà hắn ta cũng không có bản lĩnh bắt được.
"Tên Trần Trị Đào này đúng là phế vật! Đại sư cấm chế chó má gì chứ!" Kiều Hồng Nghi đứng trên lầu quan sát, nhìn vô số hải thú khó mà đếm xuể bên ngoài hộ đảo đại trận, cùng xu thế đang có chiều hướng gia tăng kia, không khỏi trách mắng: "Cấm chế của lão từ mất hiệu lực thì thôi đi, sao hắn ta cũng không làm được gì thế? Điếu Hải Lâu có mặt mũi nào mà còn muốn mở rộng đảo? Đây không phải là chơi khăm người ta sao?"
Giang Thúy Lâm ở bên cạnh cũng cau mày: "Huynh nói xem Hư Trạch Minh đại nhân có nhận được tín hiệu cầu cứu không, có thể tới cứu chúng ta được không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad