Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2063: Tinh quang như mũi tên

Chương 2063: Tinh quang như mũi tên
Hắn đi không ngừng nghỉ, lên đường với tốc độ nhanh nhất nhưng không làm bại lộ thân phận.
Hắn chỉ dùng ba ngày để di chuyển từ trong biên giới Tề quốc đến quận Đại Trạch.
Quận Đại Trạch nằm ở phía bắc biên giới Tề quốc còn Thất Tinh Cốc nằm ở phía bắc của Tức Thành - trung tâm quận Đại Trạch.
Khương Vọng đã đến Tức Thành không chỉ một lần.
Lần đầu tiên là hắn đồng hành với Lý Phượng Nghiêu, lần thứ hai là phụng chỉ bay thẳng đến, lần thứ ba là ẩn giấu tung tích...
Tóm lại là hắn đều sống sót trở về.
Chữ "Tức" trong Tức Thành mang nghĩa như là người gần thức ăn, cho nên triều đình và dân gian mới sinh ra lời đồn "Điền thị háu ăn, vô cùng tham lam."
Cũng không biết có phải bọn Ô Liệt lan truyền không.
Khương Vọng không để ý tới chuyện đó cho lắm, giờ hắn chỉ muốn biết làm cách nào lẻn vào Thất Tinh Cốc thôi.
Điền thị có xây chồi gác, bố trí trận pháp và cho một nhánh trong tộc đóng quân ở đây. Ngoài mặt, sơn cốc này chỉ có một đường ra vào, bí cảnh Thất Tinh Lâu đóng thì lối đi này cũng sẽ đóng.
Bởi vì thứ giá trị duy nhất ở chỗ này là bí cảnh. Có lẽ một số người sẽ nghĩ rằng Thất Tinh Cốc không cần phải bố trí canh gác trong lúc bí cảnh đóng, thực tế không phải vậy.
Mỗi một cái tên trong bí cảnh Thất Tinh Lâu đều rất quý giá, không phải ai cũng có thể giành được.
Nhiều người sẵn lòng núp ở trong cốc chờ ngày mở bí cảnh... Những sự việc tương tự đã từng xảy ra trong quá khứ.
Có điều, mức độ phòng ngự đối với nhóm người đó không chắc sẽ phòng được Khương Vọng.
Điền Thường đã vẽ một con lộ nhỏ hẻo lánh dẫn từ cánh rừng phía đông vào trong. Khương Vọng còn cố ý xem thử, tuy nói đó là lộ nhỏ nhưng thực chất lại là đường mòn của động vật... Cũng không biết Điền Thường tìm ra nó bằng cách nào.
Dựa theo những gì Khương Vọng biết về Điền Thường, có thể thấy gã vẫn còn rất nhiều tin tình báo tương tự.
Nếu như người trong Điền gia xếp hạng những người hiểu rõ về gia tộc nhất thì chắc chắn Điền Thường sẽ đứng đầu bảng.
Người duy nhất quan sát Điền gia rõ ràng hơn cả Điền Thường mà Khương Vọng có thể nghĩ đến chính là Điền Hòa.
Không biết bây giờ Điền Hòa đang làm cái gì... Khương Vọng bất chợt nghĩ tới.
Ông ta chính là thân tín tuyệt đối của Điền Thường, dĩ nhiên gã sẽ không dẫn ông ta đến Tinh Nguyệt Nguyên với mình.
Khương Vọng không định đi theo con đường Điền Thường đã vẽ. Hắn cần tin tình báo từ gã nhưng lại không hoàn toàn yên tâm với gã, ngay cả khi đã tra ra phần tình báo này là chính xác.
Hắn có nặc y không một kẽ hở, thứ vừa là lá bài tẩy không mấy người biết vừa là thứ cậy nhờ lẻn vào Thất Tinh Cốc của hắn.
Bởi vì Khương Vọng đã hoàn toàn nắm rõ những điểm canh gác nên có thể mặc nặc y tránh thoát sự giám sát một cách hoàn mỹ, thậm chí là thoải mái đi từ trên sơn cốc vào Thất Tinh Cốc.
Trong đêm tối yên tĩnh, mọi chuyện đều rất thuận lợi...
Ngoại trừ luồng tinh quang chiếu trúng người khi hắn rơi xuống sơn cốc!
Luồng tinh quang ấy chiếu từ nơi xa, soi sáng đêm trường như kết trời nối đất, chỉ chớp mắt đã bao vây Khương Vọng.
Tinh quang chiếu xuống đột ngột làm Khương Vọng hiện hình, nặc y không thể thích ứng và điều chỉnh nhanh bằng nên phải hai hơi thở sau hắn mới lại biến mất... Nhưng việc đó còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Tinh quang đó quá rực rỡ, hơn nữa Điền gia đâu có mù!
Cả Thất Tinh Cốc đều xôn xao.
"Có người xông vào!"
"Mau chóng báo động với Tức Thành!"
"Bắt hắn!"
Âm thanh ồn ào truyền từ bốn phương tám hướng, tiếp đó là hàng loạt tu sĩ cầm đao kiếm xuất hiện đông nghìn nghịt.
Khương Vọng ngây ra.
Nếu luồng tinh quang này không phải là tinh quang Ngọc Hành quen thuộc, hơn nữa có chứa dấu vết của Quan Diễn đại sư thì hắn đã xoay người chạy rồi.
Mà hình như giờ không chạy cũng không được...
Lỡ Điền Hi Lễ lại đây thì sao?
Lỡ Điền An Bình lại đây thì thế nào?
Quan Diễn đại sư... đang làm cái gì vậy?!
Khương Vọng mơ hồ nghe thấy tiếng xiềng xích kéo lê trên đất...
Trong lúc đang xoắn xuýt, hắn bỗng thấy cơ thể nhẹ hẫng, một nguồn sức mạnh êm ái bao phủ và dẫn hắn bay lên.
Khương Vọng thả lỏng người theo nguồn sức mạnh ấy và bay lên thiên không với tốc độ nhanh như chớp.
Vào thời khắc này, một người đàn ông hơi gầy có khí chất nhã nhặn đột nhiên xuất hiện trước mắt Khương Vọng. Người đó bước đi trên không, mỗi bước đều làm bóng đem dao động.
"Không biết vị khách từ phương nào ghé qua mà lén lút vậy! Chẳng lẽ là sợ Điền gia ta tiếp đãi không chu đáo à?"
Cao Xương Hầu Điền Hi Lễ!
Khương Vọng nào dám trả lời, chỉ mong áo choàng nặc y có thể che khuất mặt của mình. Hắn đã hoàn toàn không trông cậy vào việc nặc y có thể giấu mình đi. Vốn dĩ nó rất khó qua mắt tu sĩ Thần Lâm, huống hồ hiện tại hắn còn đang bay lên trong cột tinh quang này nữa.
"Dừng bước!" Điền Hi Lễ ở đằng xa mở tay phải ra.
Khương Vọng trông thấy bóng đêm gần đó bắt đầu xao động, nó hợp thành hình một bàn tay đen khổng lồ lao tới chỗ mình!
Đạo nguyên trong cơ thể hắn cuộn trào, đang muốn ra tay cản lại một ít...
Trong đêm tối vô tận, một điểm sáng chợt phóng to từ phía trên cột tinh quang, tiếp đó là một tòa tinh lâu phát sáng rực rỡ xuất hiện. Nó vượt qua không gian, chỉ chớp mắt đã bao phủ hắn.
Sau đó, nó nhẹ nhàng nhảy thoát khỏi bàn tay ác long khổng lồ đen xì kia, đập tan trói buộc trên người Khương Vọng rồi nhảy lên bầu trời cao!
Trong nháy mắt, nó đã cách Điền Hi Lễ một khoảng cực xa.
Khương Vọng đang ở trong tinh lâu phát sáng nhìn xuống, thở phào một hơi. Bỗng nhiên, trạng thái Thanh Vân Tiên phát ra cảnh báo...
Một tiếng rít cực kỳ khẽ đang tiếp cận với tốc độ nhanh khủng khiếp!
Hắn thấy...
Một tia tinh quang như mũi tên đang bay từ nơi xa đến với tốc độ cực nhanh, thậm chí để lại vết nứt mơ hồ trên đường bay như thể đâm thủng màn đêm!
Mũi tên tinh quang ấy chưa đến mà Khương Vọng đã có cảm giác buồng tim đau đớn rồi.
Dường như hắn đang nhìn thấy một tòa lâu nhỏ, phía dưới mái lâu có một cửa sổ...
Điền An Bình mặc áo đơn ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ!
Tinh quang tựa mũi tên ấy mang khí thế xuyên tim! Mà nó lại bay từ tòa lâu ấy, từ chỗ Điền An Bình!
Y thấy mình không? Thấy rõ mình chứ?
Trong lòng Khương Vọng sinh ra mấy câu hỏi đáng sợ ấy.
Cảm giác bị tập trung đã tan biến.
Hắn rơi vào tinh lâu rực rỡ, bỗng nhiên cảm thấy yên bình bên trong vầng sáng xán lạn.
Mọi người tại Thất Tinh Cốc chỉ thấy tinh lâu bao vây kẻ thần bí kia lóe lên rồi hoàn toàn biến mất.
Trong bầu trời đêm không có luồng tinh quang hay tòa tinh lâu rực rỡ nào cả, chỉ có một tia tinh quang đâm xuyên qua màn đêm thoáng đãng như một cầu vồng cô độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad