Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1216: Gần Hứa đầu trọc

Chương 1216: Gần Hứa đầu trọc
Ngừng một hồi, nàng lại hỏi: "Nghe nói ngươi đánh bại Vương Di Ngô, chỉ dùng hai chiêu thôi đúng không?"
Đầu tiên Khương Vọng hơi sửng sốt một chút, nhưng nghĩ lại sẽ hiểu tại sai lại là hai chiêu, bất đắc dĩ nói: "Hứa Tượng Càn nói hắn chỉ cần một chiêu thôi đúng không?"
Tử Thư rất ngạc nhiên: "Làm sao ngươi biết?"
Đứa trẻ này cũng quá ngây thơ rồi!
Khương Vọng thở dài một hơi: "Sau này ngươi vẫn nên cách Hứa Tượng Càn xa một chút!"
"Hả?" Tử Thư nghi ngờ: "Vì sao? Vậy mà hắn ta lại là một người xấu sao?"
Hắn ta cũng không tính là rất xấu, nhưng mà ngươi ngươi thì đang dễ tin quá đáy! Sao mà nói cài gì ngươi cũng tin thế?
Khương Vọng suy nghĩ ở trong lòng.
Nhưng ngoài mặt thfi đương nhiên không thể nói như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là nói: "Nếu quá gần hắn ta, rất dễ bị lây bệnh.
Tử Thư mở to hai mắt nhìn: "Lây bệnh gì?"
Khương Vọng nhìn xung quanh một chút, rồi lấy mu bàn tay che môi, thần bí nói: "Rụng tóc!"
Tử Thư giật mình bịt miệng lại, sau đó lại nhìn vào cái đầu to sáng loáng tỏa sáng trời sinh của Hứa Tượng Càn, không khỏi khẩn trương nói: "Không được, ta phải nói cho sư tỷ biết"
"Không cần đâu." Khương Vọng nhanh chóng ngăn nàng lại, hắn cũng không muốn bị Hứa Tượng Càn xách đao truy giết, đành phải giải thích: "Sau khi dựng lên Thánh Lâu, sẽ có sức lực ngôi sao bảo vệ cơ thể, nên sẽ không bị khốn đốn đâu. Sư tỷ của ngươi hẳn là có, nhưng ngươi có không?"
"Không có." Tử Thư xấu hổ lắc đầu: "Ta mới là Nội Phủ nhất cảnh"
Nàng dường như rất xấu hổ, hoàn toàn không biết rằng ở cái tuổi này của nàng mà đạt được Nội Phủ Cảnh đã là kinh người đến mức nào.
Khương Vọng đương nhiên biết nàng chưa đến Ngoại Lâu Cảnh, cho nên nghiêm túc nói: "Vậy sau này ngươi nên cách xa hắn một chút, đây không phải là chuyện đùa đâu."
"Ừ!" Tử Thư dùng sức gật đầu.
Một lát sau nàng lặng lẽ đến gần rồi nói: "Ngươi thật tốt."
"À" Lúc đó Khương Vọng đang thưởng thức trận minh thương ám tiễn giữa Hứa Tượng Càn và Dương Liễu, cho nên nghe nàng nói thì vô thức nói một câu qua loa cho có lệ, nhưng lại có chút không hiểu: "Hả?"
Tử Thư dùng vẻ mặt thành thật nói: "Những chuyện riêng tư của bạn bè như thế này, một người quân tử đoan chính như ngươi, chắc chắn sẽ không muốn nói với người khác như ta. Nhưng bởi vì quan tâm đến ta, lo lắng ta... bị rụng tóc mà ngươi vẫn nói.
Ngươi thực sự là một người tốt"
Dù sao Khương Vọng cũng không phải là Hứa Tượng Càn, hắn vẫn có một chút cảm xúc.
Do đó khuôn mặt nhất thời xấu hổ đến lợi hại, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, uống một ngụm trà để che dấu.
Rất nhiều năm sau, khi Hứa Tượng Càn dùng khí thế như roi quất truy cứu ngọn nguồn của lời đồn "Gần Hứa là đầu trọc", dù thế nào thì hắn ta cũng không thể nghĩ ra, ngay từ mùa xuân năm 3919 đạo lịch nó đã sớm sinh ra rồi.
Không ngờ một nhân vật thiên kiêu như Khương Vọng mà lại bình dị gần gũi giống như một ca ca ở nhà bên vậy, thậm chí còn ngại ngùng nữa chứ...
Tử Thư nhìn Khương Vọng cúi đầu uống trà, nhất thời mơ tưởng viễn vong.
Chư vị đệ tử của Điếu Hải Lâu đang nhỏ giọng trò chuyện về các việc vặt vãnh với nhau, Lý Long Xuyên cũng đã dặn dò xong, đang đi về phía Khương Vọng.
Hứa Tượng Càn đối diện Chiếu Vô Nhan thì lại càng không ngừng mổ ra nhiều chủ đề nói chuyện mới.
Miệng nhỏ của Chiếu Vô Nhan nhấp trà, cơ bản là không thể nào tiếp lời, mà nàng cũng không chỗ để tiếp lời. Về cơ bản thì các lời vụn đều bị Dương Liễu tiếp nhận hết.
Ngược lại cũng thế.
Nói tóm lại, rõ ràng Chiếu Vô Nhan mới là người bị bọn họ theo đuổi. Nhưng từ đầu đến cuối cuộc "nói chuyện rất hạnh phúc"
đấy cũng chỉ có Hứa Tượng Càn và Dương Liễu mà thôi.
Đại sư huynh Trần Trị Đào của Điếu Hải Lâu đi vào quán trà trong bầu không khí có đủ các loại lời nói.
Đây là một nam tử có lông mày rậm mũi rộng, vóc người trung đẳng, tướng mạo bình thường và khí chất trung hậu.
Rõ ràng là y mới từ ngoài đảo đi đến, trên người vẫn còn mang theo hơi thở của gió biển.
"Đại sư huynh!" Một đám đệ tử của Điếu Hải Lâu đều đứng lên.
Lúc này Nan Thuyết đại sư đã đang trên đường bị khiêng đến đảo Băng Hoàng, ngược lại là không biết vì sao Trần Trị Đào với tư cách là đại đệ tử của Điếu Hải Lâu lại đến đây.
Dương Liễu cũng vội vàng rút khỏi vẻ ân cần đối với Chiếu Vô Nhan, bước vài bước ra để chào đón: "Đại sư huynh, sao huynh lại đến đây?"
Biểu tình của Trần Trị Đào rất là rất bất đắc dĩ: "Đang làm việc ở gần đây, nghe được chuyện của Nan Thuyết đại sư liền chạy nhanh đến đây nhìn thử"
"Lúc đầu ta vẫn còn cố ý hỏi huynh, cái đồ chó má Nan Thuyết đại sư kia có phải đã từng chỉ điểm cho huynh hay không, tại sao huynh không chịu phủ nhận chứ? Làm cho ta thật là mất mặt, lại còn liên lụy Chiếu sư tỷ cũng mất mặt theo"
Giọng Dương Liễu mang theo oán giận.
Nhưng chính lời oán giận kiểu này lại giải thích sự tin cậy và gần gũi của y đối với Trần Trị Đào.
"Chiếu cô nương, xin lỗi." Trần Trị Đào nói lời tạ lỗi với Chiếu Vô Nhan trước, sau đó mới cười khổ rồi nói với Dương Liễu: "Ông ta quả thực đã từng chỉ điểm cho ta, làm sao ta có thể phủ nhận được?"
Chiếu Vô Nhan chỉ nói không dám.
Hứa Tượng Càn kiêu ngạo nhìn y, ánh mắt kia tựa như đang nhìn một tên lừa gạt, nhưng cũng không nói lời nào.
"Ông ta chính là một tên lừa đảo! Có thể chỉ điểm cho huynh được cái gì!" Biểu hiện của Dương Liễu có chút kích động.
Thực ra chủ yếu là để nói với Chiếu Vô Nhan — Nàng xem, việc này thực sự không thể trách ta được, ta cũng bị đại sư huynh nhà mình gài bẫy mà.
Trần Trị Đào hơi lúng túng nói: "Ông ta có nói nếu ta có gặp cửa ải ở trước mặt, không nên nản chí, chịu đựng một chút là có thể vượt qua. Sau đó... Đúng là có thể vượt qua thật."
"Này thì tính là chỉ điểm gì chứ!" Dương Liễu cau mày nói: "Đây nói đúng hơn thì là một câu nói nhìn như chính xác nhưng thực ra rất vô dụng, tùy tiện tìm đến ai cũng nói được!"
Hiện tại y đã có thể phán đoán thật giả rồi. Có vẻ như đã không nhớ rõ thời điểm y luôn mồm nói "Tuyên truyền giác ngộ".
Trần Trị Đào im lặng một lúc: "Sau khi đến Thần Lâm thì ta không gặp lại ông ta nữa. Ta cũng thật không ngờ, ông ta là một kẻ lừa gạt"
Người này cái khác thì không nói nhưng tính tình thật là tốt.
Đường đường là kẻ mạnh thần lâm, lại còn là đại sư huynh tông môn, nhưng lại tuyệt nhiên không tức giận với sự chỉ trích của Dương Liễu, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích, rất có cảm giác "lý lớn hơn người".
"Haiz." Dương Liễu thở dài: "Chuyện này cũng không thể trách đại sư huynh. Chỉ có thể nó do lòng chúng ta quá thành thật, không có chút phòng bị với người khác. Không giống như một số người bước ra từ trong âm mưu thủ đoạn, có thể dễ dàng đánh hơi thấy."
Y càng nói càng biến chất. Ngược lại lại giống như Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn có thể vạch trần sự lừa đảo là bởi vì chính bản thân họ cũng là dạng xấu xa chảy trong máu vậy.
Hứa Tượng Càn hất cằm một cái, định mắng chửi.
Nhưng Trần Trị Đào đã ngăn lại trước một bước: "Sư đệ không thể nói như vậy được. Mấy vị đạo hữu ở Tề quốc đã giúp quần đảo gần biển chúng ta bắt được con sâu làm rầu nồi canh, giúp biển sạch sẽ hơn. Chúng ta phải biết ơn mới đúng,"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad