Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3872

Chương 3872Chương 3872
Tân Quảng Vương phát lời thê son sắc: "Trên đời này làm gì có nhiều tu sĩ ẩn giấu tu vi Động Chân như vậy được?”
Lời này nói ra cũng có đạo lý.
Biện Thành Vương nửa tin nửa ngờ.
Tân Quảng Vương quay đầu nhìn lại khoang thuyên, phát ra thanh âm nói: "Vậy cứ quyết định như vậy đi, cứ theo như chúng ta thương lượng mà làm. Biện Thành Vương thực hiện nhiệm vụ lần này, Ngõ Quan Vương phụ trách công tác tình báo sơ bộ, và chuẩn bị tiếp ứng Biện Thành Vương ở bên ngoài thành, ta phụ trách kiểm tra mọi thiếu sót, chuẩn bị tiếp ứng cho hai người các ngươi ở bên ngoài Ngụy quốc."
Biện Thành Vương lạnh lùng gật đầu một cái.
Ngỗ Quan Vương: ?
Thương lượng lúc nào?
Ai cùng ai thương lượng?
Nhưng khi nghênh đón ánh mắt chờ đợi xác nhận của Tân Quảng Vương, ông ta cũng chỉ đành dùng sức "Ừm' một tiếng........
Ngụy quốc nằm ở vị chí then chốt, phía bắc tiếp giáp Đại Cảnh, phía tây tiếp giáp Tống quốc hùng mạnh, phía nam tiếp giáp Sở quốc.
Trước đây còn có cả Hạ quốc ở phía đông, nhưng hiện tại đã không cần phải lo lắng, bởi vì nơi vốn là Hạ quốc này đã trở thành biên giới phía nam của Đại Tê.
Từ xa xưa, Ngụy quốc thường xuyên xảy ra chiến tranh, võ thuật cũng phát triển cực kỳ mạnh mẽ.
Không nói đến những thứ khác, khi Biện Thành Vương và Tân Quảng Vương mới chỉ bước mấy bước trong vài thành gần biên giới ở Ngụy quốc, thì đã chứng kiến mấy trận đánh nhau, cứ một lời không hợp là động thủ.
Ngỗ Quan Vương đã đi tới An Ấp thành làm công tác tình báo trước, Biện Thành Vương và Tần Quảng Vương cũng đang muốn tách ra.
"Đối với loại chuyện ám sát này, Ngỗ Quan Vương vô cùng chuyên nghiệp, ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng vào tố chất chức nghiệp của ông ta."
Tân Quảng Vương nói.
"Chỉ có thể tin tưởng cái thứ này sao?" Biện Thành Vương hỏi.
"Đây không giống như một câu hỏi mà ngươi sẽ hỏi." Tân Quảng Vương liếc nhìn hắn và nói: "Chỉ cần ngươi có thể duy trì lực lượng có thể giết chết ông ta bất cứ lúc nào, thì ông ta vẫn được xem là đáng tin cậy.
"Vậy thì đúng là rất đáng tin." Biện Thành Vương nói.
"Trong cái ngành nghề sát thủ này, đáng tin là một từ ngữ biểu hiện cho sự thiếu sự nhạy cảm nghề nghiệp." Tân Quảng Vương cười nói: "Sau khi giết chết Trương Thủ Liêm, ngươi có thể trực tiếp rời đi, thù lao sau này sẽ giao cho ngươi sau."
Y nhìn Biện Thành Vương hỏi: "... Còn có vấn đề gì không?”
Biện Thành Vương kỳ thực có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ nói: "Bây giờ có thể giao trước một phần thù lao không? Ngươi cũng biết cái nghề sát thủ này ăn bữa nay lo bữa mai, nếu như ngươi có chuyện gì, ta cũng không thể đi Nguyên Hải đòi nợ được."
Tân Quảng Vương treo nụ cười trên mặt nói: "Hỏi cái khác đi."
"Ồ, được thôi." Biện Thành Vương suy nghĩ một chút: "Thật ra ta có một vấn đề đã ấp ủ rất lâu, vẫn luôn không biết có nên hỏi hay không, có thích hợp hay không..."
Tân Quảng Vương nói: "Nếu đã không biết có nên hỏi hay không thì đừng có hỏi, thật không có lễ mạo."
Biện Thành Vương liên hỏi: "Cái đó biểu muội của ngươi, bây giờ ở đâu rồi?"
Tân Quảng Vương sửng sốt một chút, cười nói: "Không biết."
"Ngươi không biết?" Biện Thành Vương hơi nhướng mi.
"Ta thật sự không biết." Tân Quảng Vương càng nghiêm túc nói: "Sau khi Sở Giang Vương đưa nàng ta đi, ta cũng chưa từng hỏi tới. Cuộc đời là một con đường không ngừng rẽ nhánh. Ta và nàng ta chỉ tình cờ đi cùng nhau trên một đoạn đường mà thôi. Ta thừa nhận tất cả mọi thứ đã từng trải qua trên quãng đường kia, nhưng bây giờ chúng ta đã đi trên những con đường khác biệt. Ta chỉ biết rằng nàng còn đang sống ở một góc nào có của thế giới, nhưng điều đó đã không còn liên quan gì đến ta nữa rồi."
"Ngươi đúng là một người vô cùng sáng suốt." Biện Thành Vương gật đầu một cái, sau đó xoay người rời đi: "Tạm biệt."
Tân Quảng Vương thoải mái khoát tay một cái, mắt nhìn Biện Thành Vương bước vào trong đám người.
Trước khi hắn hoàn toàn hòa vào đám người, Tân Quảng Vương đột nhiên mở miệng hỏi: "Nếu như có một ngày ta thực sự xảy ra chuyện gì thì sao?"
Biện Thành Vương không quay đầu lại, thanh âm lạnh lùng: "Ngươi giết người rồi bị người giết, không phải là chuyện rất bình thương hay sao?"
Tân Quảng Vương lại hỏi: "Nếu như, ta nói là nếu như. Nếu như lúc ta xảy ra chuyện mà vẫn chưa đưa thù lao cho ngươi thì sao?”
Biện Thành Vương trâm mặc tiếp tục tiến về phía trước. Trước khi nhân ảnh tan biến hoàn toàn, hắn để lại một câu: "Vậy ta sẽ dùng thủ đoạn của mình để đòi nợ."
Tân Quảng Vương nhún vai một cái.
Sau đó y cũng quay người lại.
Y hiểu Biện Thành Vương đang khuyên mình, nhưng y không phải là người sẽ nghe lời khuyên của người khác.
Cũng giống như con đường mà y đã đề nghị Biện Thành Vương đi, Biện Thành Vương cũng không đồng ý.
Y quyết định trì hoãn việc thanh toán thù lao lần này, cho đến khi Biện Thành Vương chủ động tới tìm y, rồi lúc đó cứ tùy theo tâm tình mà giải quyết.
Tòa sơn thành này có tên là Nam Nguy, đây là một trấn vùng biên giới trọng yếu của Ngụy quốc. Từ khi xây dựng cho đến ngày nay, đối thủ giả tưởng cho quân đội tập luyện chính là Sở quốc. Vì vậy, quân lực vô cùng hùng mạnh, có thể thấy răng nanh dữ tợn ở khắp mọi nơi.
Ngành nghề lâu đời nhất trên thế giới, chính là đổi chác tính mạng của người khác. Sát thủ đã dùng cách thức tước đoạt đi tính mạng của người khác để đổi lại những tài nguyên có thể đảm bảo sự sống còn của chính bản thân. Vì vậy mỗi một bước đi của họ đều đang đi trên lưỡi đao mũi giáo.
Y một mình đi ngược đám người, rời khỏi tòa thành thị này, một mình rời khỏi lãnh thổ Ngụy quốc. Gió ở nam vực tựa hồ như cũng bướng bỉnh hơn những khu vực khác. Luôn là đối đầu trực diện, không chịu nhún nhường. Rất lâu trước đây, y cũng như thế một mình rời bỏ cố hương.
Y vẫn luôn bước đi, thực ra cũng không có phương hướng chính xác, nhưng y muốn nhìn thấy dòng Trường Hà một lần nữa.
Vì vậy, y đi tới Li Vẫn Kiều, trấn thứ chín của Trường Hà cửu trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad