Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2846 - Cực Lạc (1)



Chương 2846 - Cực Lạc (1)




Chương 2846: Cực Lạc (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi Thần Lâm, thần hồn chi lực ngưng tụ thành linh thức, thực sự có năng lực can thiệp vào hiện thực. Tương ứng, nó cũng càng có nhiều khả năng bị can nhiễu bởi thực tế.
Khi thần hồn bước ra khỏi Thông Thiên Cung, đồng thời khi dung nhập nhân thân tứ hải, chân chính phát huy lực lượng như thần, thì nó cũng mất đi sự bảo hộ vốn có của nó.
Ví như thai nhi rời khỏi thân mẹ, thì buộc phải đối mặt với mưa gió.
Chiến đấu ở thần hồn tầng diện, đã thực sự trở thành một trong những chiến trường chủ yếu sau Thần Lâm Cảnh.
Mà đối với Khương Vọng mà nói, điều này có nghĩa là thần hồn ưu thế lâu nay của hắn, cuối cùng cũng có thể được thể hiện nhiều hơn trong các cuộc cận chiến!
Uẩn Thần điện thuộc về Mẫn Ấu Ninh, tất nhiên là đang trấn áp vùng Nguyên Thần Hải này. Kinh nghiệm nhiều năm sau khi thành tựu Thần Lâm, đã đã trao cho bà ta quyền kiểm soát nơi này.
Tinh quang và thần quang mờ nhạt kia, đạo nguyên cuộn trào mãnh liệt, đều là lực lượng tích tụ trong cơ thể này trong một thời gian dài sau khi quán thông tứ hải.
Nó khiến bà ta nắm bắt được sự chân thực trong hư không bao la của Nguyên Thần Hải này.
Nhưng sau khi Lục Dục Bồ Tát giáng lâm, đã khiến mọi thứ đều thay đổi.
Nguyên Thần Hải kim tịch hà tịch, Bồ Tát tại nhạc thổ.
Bỗng nhiên hoa rơi đầy trời, sen vàng nở đầy đất, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, quý hiếm chói mắt. Hình dáng của những nam thanh nữ tú, theo tiếng nhạc nhẹ nhàng nhảy múa. Cảnh tượng khó gặp trên thế gian, cảnh sắc gặp liền khó quên, đều xuất hiện vào thời điểm này.
Mà trong tiếng nhạc du dương trầm bổng, khiến người ta như chìm vào cơn say kia.
Bên tai Mẫn Ấu Ninh, dường như vang lên giọng nói của tất cả những người quan trọng trong cuộc đời của bà ta, tất cả đều đang ca ngợi bà ta.
Khen bà ta xinh đẹp như hoa, khen bà ta càng vất vả công lao càng lớn, khen bà ta phẩm đức cao thượng, khen bà ta có sự xinh đẹp lộng lẫy đến vô hạn.
Thần hồn hiển hóa của bà ta vững vàng trấn giữ Uẩn Thần điện, nhưng giờ khắc này, bà ta chỉ muốn say khướt. Bà ta muốn phiêu bồng trong mộng đẹp lo được lo mấy kia, cho đến khi hoàn toàn bù đắp cho những hối tiếc mà bà ta từng có, tất cả những sai lầm và đau đớn đều biến mất, cả đời thuận buồm xuôi gió mà lớn lên.
Bà ta thành công leo lên cảnh giới Động Chân, chung tay với quốc chủ, xây dựng lại một Kiều quốc huy hoàng.
Từ Đan đến Kiều, nhiều quốc gia nhỏ bao phủ toàn bộ bình nguyên Hà Cốc, đã thành lập một liên minh thống nhất. Họ sở hữu sức mạnh quân sự chưa từng có, và từ đó nắm được quyền tự trị. Sở hữu tư cách chiếm đoạt lợi ích và phân phối Khai Mạch Đan sau Vạn Yêu Môn...
Bà ta bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, thứ lặp đi lặp lại hiện lên ở trong đầu, là một mảnh đất khô cằn, là nơi nơi tan hoang!
Viễn cảnh tươi đẹp bao nhiêu thì hiện thực lại phũ phàng bấy nhiêu.
Trên thực tế, trước khi trận chiến ở bình nguyên Hà Cốc xảy ra, các quốc gia ở Hà Cốc xác thực đã có loại ghép nối như vậy rồi, muốn noi gương liên minh năm nước Tây Bắc, muốn thành lập một liên minh tấn công và phòng thủ ở phía tây nam thế giới . Hiệp ước đồng minh được soạn thảo trong vòng bí mật tuyệt đối, kể cả Đan quốc và Kiều quốc nằm ở ngoài đồng bằng, tất cả đều gia nhập vào mật ước...
Nhưng một trận chiến ở bình nguyên Hà Cốc đã phá hủy tất cả.
Nỗ lực của các quốc gia ở bình nguyên Hà Cốc liên quan đến tương lai cả ngàn năm sau, đã bị vùi dập. Quốc thổ thành tiêu địa, người dân không phải là Tần thì là Sở, xã tắc đã không còn tồn tại.
Các quốc gia như Đan quốc hay Kiều quốc, đã hoàn toàn mất khả năng tự chủ kể từ đó. Hiện thực tàn khốc đã khiến Mẫn Ấu Ninh thoát khỏi cạm bẫy của lục dục trong một thời gian ngắn, vì vậy bà ta có thể cảm nhận rõ ràng được, Lục Dục Bồ Tát phát ra Phật quang vô tận đang trấn áp trên Nguyên Thần Hải của bà ta, đang ẩn chứa thần hồn lực lượng đáng sợ đến mức độ nào!
Mặc dù bà ta thành tựu Thần Lâm Cảnh đã lâu, tích cóp nhiều năm, nhưng vẫn là không thể so sánh được.
Cùng lúc khi bà ta ý thức được lực lượng thần hồn đáng sợ này, một bàn tay Phật, đã nhẹ nhàng phủ lên trán bà ta.
Độc Cô Vô Địch đó đã đáp xuống trước mặt bà ta từ lúc nào.
Lấy một tay che trán, khiến bà ta đột ngột cảm thấy cực cảm.
Trong Nguyên Thần Hải, tràn ngập Phật quang.
Đây là biển khổ của nguyên thần, hay là lục dục tịnh thổ?
Thần hồn hiển hóa chi khu của Mẫn Ấu Ninh, ngay lập tức sụp đổ, linh thức như nước chảy phân tán khắp nơi, hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân.
Linh hồn của bà ta run lên sợ hãi!
Mà ở bên ngoài cơ thể, vào thời điểm Mẫn Ấu Ninh bị Lục Dục Bồ Tát đánh tan thần hồn hiển hóa chi khu.
Huyễn Sinh Liên Hải đã hoàn toàn tiêu tan sạch sẽ.
Cũng không còn ngửi thấy Không Cốc Lan Âm được nữa.
Nhưng trên bầu trời vẫn còn nhiều mây, Thương Long Thất Biến đã biến thành Phòng Nhật Thố, nhảy phi lên cao khung. Lần biến đổi này, toàn thân bạch nhung như tuyết, trong con ngươi màu kim sắc, chiếu ra một vòng nhật vựng*. Vòng nhật vựng đó như một chiếc vòng, quấn chặt trên cổ Mẫn Ấu Ninh, nó giống như một chiếc cùm ánh sáng, chỉ cần một ý niệm, là có thể chia thân thể bà ta thành hai phần.
*quầng mặt trời
Trong cảm giác hỗn loạn đến khó tả, Mẫn Ấu Ninh mở to đôi mắt mờ mịt.
Bà ta nhìn Độc Vô Vô Địch hiển hiện Phật diện trước mắt, cảm thấy thật sự không có khả năng chiến thắng.
Một nhân vật như vậy mà cũng rơi xuống phúc địa thứ sáu mươi bảy, vậy người như bà ta, còn có thể giãy giụa trong không gian phúc địa này được bao lâu đây?
Đây chính là thực tế.
Trong quá khứ, hiện tại và tương lai gần, bà ta cần phải liên tục đối mặt và chấp nhận thực tế.
Cho dù ngươi bỏ ra bao nhiêu đi nữa, cố gắng bao lâu đi nữa, cũng không phải là luôn có khả năng đạt được bất cứ điều gì.
Nhân lực có hạn mà nghèo nàn, quốc thế không bệnh mà suy.
Bà ta đang chờ đợi kết quả cuối cùng.
Nhưng người được đặt tên là Độc Cô Vô Địch trong Thái Hư Huyễn Cảnh này, cũng không kết thúc trận chiến ngay lập tức. Hắn chỉ nhìn bà ta, hỏi với giọng điệu tùy ý: “Ta đã không nhớ được quá nhiều về phúc địa Kim Thành Sơn, noscos gì thay đổi không?”
Mẫn Ấu Ninh theo bản năng trả lời: “Vẫn giống như trước đây.”
Thanh âm của Độc Cô Vô Địch vẫn rất bình tĩnh, cũng thấy khá bá khí: “Cụ thể một chút.”
Một trận phúc địa khiêu chiến, người chiến thắng đã được định đoạt rồi, còn có cái gì để nói? Mẫn Ấu Ninh vỗn không muốn để ý tới, nhưng không biết thần xui quỷ khiến thế nào, vẫn đáp: “Mỗi tháng sinh phúc công một trăm bốn mươi điểm, sinh ra một chúc diêu kim hoa, và…có thể thần du Thái Hư, tiến vào phúc địa Kim Thành Sơn chân chính tu hành trong một giờ.”
Rốt cục thì cũng biết phúc địa trong Thái Hư Huyễn Cảnh có ích lợi gì!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad