Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3369. Vô duyên không cầu (1)



Chương 3369. Vô duyên không cầu (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lộc Tây Minh thì lại nghiêm túc thảo luận: "Sinh tử vẫn luôn là mệnh đề vĩnh hằng, truyền thuyết về thần linh cũng hay có. Ký tử giả, hắc liêm đao, linh chi giới, cự khuyển ăn hồn... Những thứ này nghe nhiều cũng quen thuộc. Có điều, nói đến Địa Ngục, ở thời đại Thần Đạo hưng thịnh của Nhân tộc, cũng rất thịnh hành thuyết pháp này."
"Vô Diện Mao Thần Biện Thành Vương này, còn học xuyên hai giới à." Thiền Pháp Duyên cười nói: "Có thể thấy được ngộ tính không tầm thường, cố gắng có thể có duyên với Phật ta!"
"Trong truyền thuyết về Địa Ngục lưu hành ở thời đại Thần Đạo hưng thịnh của Nhân tộc có phải còn có Đầu Trâu, Mặt Ngựa không?" Chu Ý hơi nhíu mày.
Lộc Tây Minh ôn hòa nói: "Không phải sao!"
Hai nữ yêu tuyệt mỹ này, một trên trời, một dưới đất, một mặc hoa phục, một chiếu sáng nguyệt, quả thực là tuyệt mỹ, đẹp không sao tả xiết.
Có điều, một người thì biểu tình phong khinh vân đạm, một người thì khó tính khó gần.
"Lại là dám xem Yêu tộc như thú, hủy văn lộn sử, tặc tâm đáng chết!" Chu Ý căm hận nói.
Hổ Thái Tuế cũng không để ý tới sự tức giận của bà ta là đang hướng về ai, chỉ nhấc tay lên, liền thông qua liên hệ nào đó trong cõi u minh, bắt được cội nguồn sự vật, năm ngón tay bóp lại, liền cầm lấy một bức tượng thần có thần quang vờn quanh!
Tượng thần này toàn thân trắng bệnh, không có mặt mũi, vẫn luôn giãy dụa trong bàn tay to.
"Hửm?"
Hổ Thái Tuế mơ hồ cảm ứng được cái gì.
Thân thể Thiên yêu tự có đạo tắc. Phía trên mu bàn tay của ông ta, có từng sợi gân màu đen lồi lên, không ngừng đung đưa, như là địa long đang lăn lộn trên mặt đất. Ở giữa lại có hồng mang ẩn hiện, lẫn lộn như dệt, chẳng khác nào triều cường cuồn cuộn, sông lớn chảy xiết.
Nhìn thấy một màn này, mấy vị Thiên yêu xung quanh đều đăm chiêu.
Nhưng đột nhiên một bàn tay ngọc dò tới, là tay Chu Ý đè mu bàn tay của ông ta lại, mắt phượng ẩn hiện sát khí: "Con dân của Thiên Tức Hoang Nguyên ta, ngươi còn muốn giết bao nhiêu nữa?"
Sát cơ vừa lóe lên trong thoáng chốc kia, hiển nhiên là vì Hổ Thái Tuế muốn thông qua tượng thần Vô Diện này, xóa đi toàn bộ tín đồ có liên kết với nó!
Giết chóc vốn không phải là chuyện lớn gì, sự sinh diệt của một giáo phái yếu đuối cũng sẽ không có ai quan tâm.
Chỉ là, giáo tông cũng đã giết, thần nguyên cũng đã bị cắt đứt, thì còn cần giết chết nhiều tiểu yêu như vậy nữa không?
Chu Ý bị thương nặng, nhờ vào sự ủng hộ của Viên Tiên Đình mới có thể đứng ngang hàng với những vị khách không mời mà đến này, vậy nên bà ta vốn không muốn so đo quá nhiều. Nhưng chuyện gì cũng một vừa hai phải thôi chứ há có thể để kẻ khác được nước lấn tới?
Hổ Thái Tuế giết Viên Lão Tây bà ta chỉ nhìn, giết Viên Tiểu Thanh bà ta cũng không phản ứng, bây giờ lại muốn giết nhiều tiểu yêu của Thiên Tức Hoang Nguyên như vậy, chẳng lẽ bà ta cũng chỉ trơ mắt đứng xem? Vậy thì Chu gia còn dùng cái gì để trấn Thiên Tức Hoang Nguyên, cứ rút lui hết theo bà ta là được rồi!
Xích Nguyệt vẫn chiếu sáng như cũ, trong đêm nay, mạch nước ngầm đang không ngừng phun trào.
Hổ Thái Tuế giương mắt nhìn vị Thiên Chu nương nương trước mặt, con ngươi màu hổ phách lóe sáng, đột nhiên xùy một tiếng, nói: "Cũng quá hẹp hòi rồI!"
Những sợi gân đen trên mu bàn tay hơi động đậy, liền đẩy bàn tay của bà ta ra.
"Để ta xem thử, vị Diêm La thần viễn cổ này... Đang ở đâu."
Cuối cùng ông ta cũng buông tha cho ác niệm vừa lóe lên, chuyên chú vào việc truy tiềm Mao Thần đầy điểm đáng ngờ kia —— trong nháy mắt vừa rồi, ông ta đột nhiên cảm thấy phiền chán với Vô Diện Giáo này... Thậm chí còn không thể gọi là phiền chán, chỉ là có chút "khó chịu", mà chỉ vì chút khó chịu này ông ta lại định xóa sổ toàn bộ tín đồ của giáo phái.
Khắc kỷ tự chế, cố gắng tu hành là vì leo lên chỗ càng cao hơn. Bây giờ ông ta đã đứng trên đỉnh cao nhất của siêu phàm mà còn phải khắc kỷ tự chế, vậy thì không phải mọi cố gắng đều vô ích sao?
Nhưng dù sao, cảm xúc trong nháy mắt cũng chỉ là việc nhỏ, khách quan mà nói, ông ta cũng chỉ đang muốn thăm dò ranh giới cuối cùng của Chu Ý, từ đó tiến tới thăm dò thương thế của bà ta.
Tượng thần Vô Diện kia vốn tượng trưng cho thần dị nhưng cũng không cách nào tiếp nhận lực lượng kinh khủng của Hổ Thái Tuế, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành bột mịn, rơi rụng lả tả.
"Sao hả, đã tìm được chưa?" Lộc Tây Minh hứng thú hỏi thăm.
Ở đây có nhiều cường giả đỉnh cao như vậy, duy chỉ có bà ta là hiếu kỳ với Vô Diện thần nhỏ bé này.
Hổ Thái Tuế nghiền ngẫm nhìn về phía lão trạch Sài gia: "Mọi việc càng lúc càng thú vị rồi, vừa rồi ta đi ngược dòng thông đạo tín ngưỡng, vượt qua vách tường hương hỏa, tìm được quỹ tích của Vô Diện thần này. Liên hệ giữa Thần cùng tượng thần vô cùng yếu ớt, thậm chí còn cố ý chia cắt. Hình như Thần cũng không hề ý để đến giáo phái cũng không thèm để ý đến sức mạnh tín ngưỡng này, có thể nói là cẩn thận quá mức. Hơn nữa, hình như Thần đã... tiến vào vùng đất Thần Tiêu!"
Nghe thấy lời ấy, mấy Thiên yêu đều lộ vẻ kinh sợ.
Từ thực lực của Giáo tông Vô Diện Giáo là Viên Lão Tây cùng quy mô của toàn bộ Vô Diện Giáo, không khó để suy đoán ra được thực lực của Vô Diện Thần kia, cũng chỉ là ở cấp độ Mao Thần.
Nhưng chỉ là một Mao Thần, sao có thể giấu giếm được ánh mắt của mấy vị Thiên Yêu, im lặng lẻn vào vùng đất Thần Tiêu chứ?
Chi tiết bên trong vùng đất Thần Tiêu kia đều đã được Tri Văn Chuông chiếu lên rõ ràng, một đám hậu sinh vãn bối đang tranh phong nhưng không hề có Mao Thần trong đo!
Là ai bị thay thế?
Là ai có vấn đề?
Sài A Tứ? Thái Bình quỷ sai? Chu Tranh? Vũ Tín?
Mặc dù do Thần Tiêu mật thất ngăn cách trong ngoài nên những Thiên yêu như bọn họ không thể dùng quá nhiều sức mạnh đi nhìn trộm được, tránh cho vùng đất Thần Tiêu tự hủy... Nhưng bên trong Thần Tiêu bí địa, mấy thanh niên tuấn ngạn cấp độ Thiên Bảng tân vương đều đang có mặt, còn có Lộc Thất Lang Linh giác phi phàm, tiếp xúc với nhau ở khoảng cách gần như thế, chỉ là một Mao Thần, sao có thể qua mắt được bọn họ? Hết chương 3369.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad