Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3781

Chương 3781
"Không có cách nào khác sao?" Khương Vọng lại hỏi thêm lần nữa.
"Hầy!" Dư Bắc Đấu nói với vẻ bất mãn: "Dù sao có duyên làm bạn, vốn là muốn làm cho ngươi vui vẻ, còn giúp ngươi điều chỉnh con sóng vận mệnh, nghĩ trước khi ta đi, giúp ngươi nhẹ nhõm một đoạn đường. Không ngờ cái đám kia lại đánh lên ác như vậy, động một tí là gây họa cho người vô tội, suýt nữa đã đẩy ngươi đến trước cả ta!"
Cuối cùng Khương Vọng cũng biết từ khi hắn tới Mê giới đến nay, những may mắn khó gặp kia rốt cuộc từ đâu mà tới.
"Vì sao lại muốn làm ta vui vẻ?" Hắn hỏi.
Dư Bắc Đấu nhìn hắn: "Bởi vì những năm này ngươi sống quá khổ."
Lão đã từng mang theo Khương Vọng nhảy ra khỏi dòng sông vận mệnh, mà Khương Vọng ở trên sông lại không thấy được gì.
Lão tận mắt nhìn Khương Vọng từ quán quân Hoàng Hà được cả thiên hạ chú ý bỗng biến thành tội nhân thông Ma trong vòng một đêm, bị người người thóa mạ. Mà rõ ràng đứa nhỏ này chưa từng làm một việc ác nào.
Người giết Nhân Ma lại chịu đựng nhiều ác ý hơn cả Nhân Ma.
Lão không đành lòng nhìn Khương Vọng tự mổ bụng để chứng minh trong sạch, cho nên mới có việc đến Tam Hình Cung. Lão không muốn anh bạn nhỏ này mới trở về từ Yêu giới lại phải tới Mê giới chịu khổ, cho nên mới sắp đặt những vận may liên tiếp.
Nhưng lão nghĩ, có lẽ lão cũng chẳng làm được gì.
Mà Khương Vọng nghe được câu này lại chỉ mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói: "Trong tám khổ mà phật nói, yêu biệt ly đều có trong đó, chẳng lẽ không phải nỗi khổ mà ngài làm ta phải chịu sao?"
Dư Bắc Đấu thở dài một hơi, lại cười một tiếng, rồi lại thở dài một hơi: "Ngươi chỉ nhớ ta giải oan cho ngươi trên Thiên Hình Nhai, chỉ nhớ ta trấn Huyết Ma, lại không nhớ ta ép mua lừa bán, không nhớ ta suýt hại chết ngươi. Người như ngươi không chịu khổ thì còn có thiên lý sao?"
Hai người đều im lặng.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi."
Hai người thốt lên gần như cùng một lúc.
Sau đó hình bóng của họ dần hóa thành hư vô, giống như phố Lâm Truy và dòng người đang dần trôi ngược.
Thời khắc cuối cùng, Dư Bắc Đấu chắp tay nhìn trời.
Như thể trên không trung Lâm Truy, nhìn thấy trời sao mênh mông.
Khương Vọng nghe lão nói...
"Ta là ngư phu thời đại cũ, sợ mọi người lấy trời sao làm đại dương."...
Tinh đồ sáng chói chiếm lên vòm trời lúc này đã biến mất.
Sao trời như thẹn đỏ mặt nhìn lại, mà con mắt máu vận mệnh vẫn nhìn chằm chằm vào trong lò.
Những ngôi sao đó cũng không cần thiết phải nhìn chằm chằm như vậy, sự hưởng ứng của Tinh Chiêm nhất đạo cũng chỉ là vẽ vời thêm chuyện. Mà Dư Bắc Đấu cứ muốn nhìn chằm chằm vào lò lửa, lấy sức mạnh vĩ đại của dòng sông vận mệnh, khống chế thiêu đốt mỗi một tấc thân thể của Huyết Ma.
Trong huyết nguyệt, ma ảnh giương nanh múa vuốt.
Ma âm phẫn nộ làm rung chuyển lò trăng sáng: "Dư Bắc Đấu! Ngươi không giết được ta!"
"Từ ngày ta sinh ra thì đã định là vĩnh sinh!"
"Ta vĩnh thế trường tồn, bất tử bất diệt!"
Dư Bắc Đấu không rảnh để ý.
"Ầm ầm ầm ầm!"
Hiên Viên Sóc im lặng, Cao Giai cũng im lặng.
Bọn họ đều hiểu rõ đối phương là đối thủ như thế nào, biết bất cứ chuyện gì cũng không thể làm dao động ý chí của đối phương. Ngôn ngữ là một trong những phương thức biểu đạt vô dụng nhất.
Trong tình huống Hiên Viên Sóc đã bất chấp tất cả, Cao Giai cũng đã dây dưa quá sâu, thì chỉ có thể chờ đợi thời khắc cuối cùng. Nếu hắn ta có thể sớm giết chết Hiên Viên Sóc thì còn có cơ hội bước lên một bước Siêu Thoát, tự cứu mình khỏi lửa lớn.
Ma Tổ có diệt thế hay không thì liên quan gì đến Hải tộc? Hiện thế không phải do Hải tộc thống trị! Nhưng hắn ta lại bị Hiên Viên Sóc quấn lấy kéo vào trong lò lửa! Hoặc là giết chết đối phương, hoặc là bị đối phương giết chết.
Trận chiến Siêu Thoát giữa hai cường giả tuyệt thế, trong quá trình điên cuồng hao tổn lẫn nhau sinh ra sức mạnh kinh khủng không cách nào tưởng tượng. Tiếng vang rền như vọng về từ thiên cổ kia căn bản không phải tiếng sấm mà là quy tắc thế giới đang run rẩy.
Sức mạnh vĩ đại như vậy đang thiêu đốt trong lò trăng sáng, đốt đến độ ma ảnh trong lò nổ lách tách, điên cuồng gào thét.
Khung xương của Dực Vương căn bản không chịu được sự thiêu đốt này, chỉ mấy nhịp thở ngắn ngủi đã hoàn toàn cháy rụi.
Dư Bắc Đấu sửa lại cổ áo, mắt phải bình tĩnh mở to, mắt trái chỉ còn một lỗ hổng, ung dung đi xuống một bước, đi tới dưới vầng trăng sáng, bước vào đám lửa.
Thân thể Mệnh Chiêm Chân Quân bốc cháy, sức mạnh tiếp cận Siêu Thoát thỏa thích hoành hành ngang dọc.
Mắt máu vận mệnh trên nền trời càng trở nên thần bí, càng trở nên rõ ràng, trong con ngươi màu đỏ ngòm thậm chí còn xuất hiện ảnh ảo của dòng sông vận mệnh!
Ma ảnh trong lò trăng không ngừng thu nhỏ, tiếng gào thét cũng dần trở nên mơ hồ, thấp hơn, nhỏ hơn.
Dư Bắc Đấu đứng sừng sững trong ánh lửa, chậm rãi cất lời: "Ta là vĩ thanh của một thời đại."
"Ta đã từng nghĩ, mình sẽ lặng lẽ kết thúc, không truy cầu bất cứ dư vị gì."
"Nhưng sau đó lại nghĩ, Mệnh Chiêm thuật truyền thừa vạn cổ, cho dù Nhân tộc không cần, cho dù cuối cùng cũng phải tiêu tán."
"Ta vẫn hy vọng mọi người nhớ rằng, nó đã từng tồn tại."
Trong trận lửa cuối cùng thiêu đốt cả huyết nguyệt, trong ánh lửa đã đốt rụi ma ảnh, là tiếng hô to cuối cùng của lão...
"Ta là Dư Bắc Đấu, trước vâng mệnh đời trước, sau tuyệt đường đời sau. Mệnh Chiêm thuật, từ Bặc Liêm Tiên Thánh mà lên, từ Dư Bắc Đấu ta mà diệt..."
"Đạo này đã tuyệt!"
"Đạo này đã tuyệt!"
"Đạo này đã tuyệt!"
"Đạo này đã tuyệt!"
Một lời không dứt, tiếng vọng vạn năm. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad