Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2234 - Vĩnh viễn không thể quên (2)



Chương 2234 - Vĩnh viễn không thể quên (2)




Chương 2234: Vĩnh viễn không thể quên (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thị nữ đứng bên cạnh Khương Vọng, xác nhận được người chủ bàn này, rồi giới thiệu một cách rất nhẹ nhàng thỏa đáng: “Bữa tiệc hôm nay tên Thăng Long yến, món ăn đầu tiên tên Ngọc Long.”
“Ngọc Long còn có tên Ngư Long, nói là long chủng nhưng cũng chỉ là trong truyền thuyết, nhưng linh lực cực phong lại là thật, râu dài như râu rồng cũng là thật.”
Nàng mở lô ngọc, giao cho người phục vụ bưng đồ ăn lên.
Nói đến cũng lạ, khi chưa mở nắp còn ngửi được mùi hương, bây giờ nắp mở lên rồi, lại chẳng ngửi thấy mùi gì.
Cả đám người ngắm nhìn, trong chậu ngọc hình thuyền rồng là một âu canh cá trong vắt, một con cá Ngọc Long lân vàng râu dài chậm rãi bơi bên trong.
Khương Vọng giật giật khóe mắt, nhịn không được mà oán thầm, ở đây có ai biết làm cá? Bưng một con cá sống lên đây lừa quỷ à?
“Con cá này đã được xử lý rồi.” Dường như thị nữ bên cạnh hiểu được tâm tư của khách, bèn nhẹ nhàng giới thiệu: “Nó còn đang bơi chỉ là theo bản năng thôi, chứ không phải sinh mệnh lực của nó.”
Dứt lời, nàng cầm lấy một cái chùy ngọc nhỏ, nhẹ nhàng gõ lên đầu con cá.
Không ngờ bộ da cá vẫn còn vảy vàng lại rụng tuột xuống hết, chìm trong nồi canh, như cảnh áo tơ trượt khỏi vai mỹ nhân vậy.
Thế là thịt cá tươi non trắng như tuyết bày ra hết trước mắt mọi người.
Da cá không còn mà con Ngọc Long này vẫn chậm rãi du động theo như quỹ tích trước đó.
Thị nữ dùng muôi ngọc múc một chén thịt cá nhỏ đưa tới trước mặt Khương Vọng.
“Mời công tử dùng.”
Mấy vị thị nữ còn lại cũng múc thịt cá cho khách của mình.
Khương Vọng mặc kệ những người khác, tự mình múc một muỗng, bỏ vào trong miệng.
Hắn chỉ cảm thấy miếng cá này trơn trượt, non mềm, thơm ngát, không nhịn được mà nuốt luôn.
Thì ra tất cả mùi thơm đều ngấm vào trong con cá này rồi.
Thế là nổ tung tại đầu lưỡi, thế là va chạm trong hầu miệng.
Thậm chí thịt cá đã nuốt xuống rồi mà răng môi vẫn đang du lịch trong thế giới mùi hương, tựa như con Ngọc Long kia vẫn đang du động trong bồn ngọc…
Chí vị nhân gian!
Lúc này trong lòng Khương Vọng chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Không một ai nói chuyện, tất cả mọi người đều yên lặng ăn sạch sẽ thịt cá trong chén, chờ thị nữ lấy thêm bát nữa.
Chẳng mấy chốc, Ngọc Long trong bồn ngọc hình thuyền rồng chỉ còn lại một bộ khung xương hoàn mỹ, vẫn còn đang bơi bơi.
Đây là bản năng bơi của nó bị kích thích ra.
Khương Vọng nhìn thoáng qua bồn ngọc thuyền rồng, hắn muốn nếm thử canh cá, nhưng có vẻ như thị nữ chia thức ăn không có ý định lấy cho mình…
Hắn đang do dự có nên tự mình ra tay không, thì thị nữ chủ hầu đã cầm nắp đậy lên bồn ngọc .
Dường như vô ý mà lại như nhắc nhở, nàng nói: “Phần canh Ngọc Long này không thể uống được, vì tất cả tạp chất đều phôi ra trong đó. Canh này là hạ phẩm.”
Khương Vọng nghĩ thầm, có khi hạ phẩm cũng ngon lắm đó.
Nhưng người phục vụ kia đã bưng bồn ngọc thuyền rồng này xuống rồi đi xuống lầu.
Khiến người ta rất thất vọng mất mát.


Có người ở trên nhà đẹp lầu cao, có người chẳng có lấy nổi mảnh ngói che đầu.
Có người phong lưu bên hương bên ngọc, lại có người cuồn mình ôm thối.
Trên đời này, người với người vốn là khác nhau.
Sinh khác nhau, thấy chuyện khác nhau, gặp chuyện khác nhau, cầu cũng khác nhau.
Cả đời khác biệt.
Phương Hạc Linh vẫn thường nghĩ đến cảnh tượng mấy người kia uống rượu vui vẻ.
Thực ra gã rất muốn gia nhập trong đó.
Cũng muốn giống bọn họ, phóng khoáng tận tình.
Nhưng cho tới tận bây giờ, gã vẫn không giống bọn họ.
“Phong Lâm ngũ hiệp”, phóng khắp thiên hạ, tên tuổi này buồn cười biết bao.
Hoàn toàn không uy phong tí nào, cực kỳ vụng về.
Cho dù là trong thành Phong Lâm cũng không vào được cấp độ siêu phàm, không một tu sĩ nào muốn nhìn thêm một chút.
Nhưng trong số đám đệ tử ngoại môn của Thành Đạo Viện của thành Phong Lâm thì nó vang dội cỡ nào.
Trong mắt những kẻ rất muốn bước vào Thành Đạo viện thì nó quả thực rất truyền kỳ.
Năm đệ tử ngoại môn ưu tú nhất, ý hợp tâm đầu kết làm huynh đệ sinh tử, cùng lên núi vượt sông hành hiệp trượng nghĩa. Có lẽ về sau bọn họ sẽ cùng tung kiếm thanh minh.
Gã muốn tham dự vào trong số họ đến mức nào chứ.
Gã cũng từng tưởng tượng rằng, mình một lời liền rút kiếm, vượt xa ngàn dặm cắt đầu địch rồi uy phong trở lại. Gã muốn uống rượu ngon, cùng các huynh đệ tận tình hát vang.
Thế nhưng, cả đời này, không thể.
Về sau này, tất cả đã hoàn toàn thay đổi con người, ban sơ làm sao nguyện ý thay đổi!
Máu.
Màu máu rực rỡ đến vậy, lại đau đớn đến vậy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong mắt tất cả mọi người, đều chụp lên màu máu.
Không, không đúng.
Là thế giới này, vốn đã mang màu máu.
Không, không đúng….
Ngươi nhớ rõ ràng, là bắt đầu từ khi nào….
Vậy tại sao lại mơ hồ?
Tại sao phải quên?
Vì sao lại hèn yếu thế?
Vì sao rõ ràng liều mạng như vậy mà còn! Còn! Yếu như vậy!
Từ nơi tim truyền đến từng trận đau nhức kịch liệt, như con kiến đang bò, như đao đang cắt, như lửa nóng đang thiêu đốt.
Đau đớn không ngừng nghỉ khiến cho Phương Hạc Linh muốn ngã xuống, co quắp dưới đất, ôm lấy chính mình.
Nhưng gã chỉ lẳng lặng đứng ở đó, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhàn nhạt.
Trước mặt gã là một ngọn núi cao, trên núi có một cây tùng cắm rễ cực sâu.
Trên cây tùng có treo một người.
Hai tay bị trói chặt bên người, treo quá đỉnh đầu.
Dây thừng màu máu, bên kia dây đâm vào trong nhánh cây, dường như mọc ra từ trong đó.
Hai chân người này cũng bị trói lại, sợi dây thừng màu máu vòng quanh vài vòng vắt chéo sau lưng gã như hai con rắn máu, rồi bỗng nhiên thẳng băng đính vào núi cao.
Người này cứ như vậy bị treo giữa không trung, mà chỉ cắn chặt răng, hai mắt trợn trừng trừng lồi cả ra, trán nổi gân xanh.
Lúc này ở đây rất lặng lẽ, chỉ có tiếng gió hút.
Phương Hạc Linh lẳng lặng đứng đó, tay phải vươn về phía trước, xuyên qua lồng ngực người này, nắm láy trái tim gã.
Thần thông Hận Tâm, lấy hận truyền hận, lây tâm vấn tâm.
Lấy thống khổ tăng thêm thống khổ.
Cái người trước mặt này chịu đủ tra tấn đau khổ mà không biết người đang thi ngược này còn đau hơn cả mình.
Đương nhiên, dù có biết, cũng chẳng thể giải thoát được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad