Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3403. Một quân Lạn Kha 500 năm (2)



Chương 3403. Một quân Lạn Kha 500 năm (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thanh âm trong cõi u minh không chút e dè, thành thực đáp lại: "Cuối thời đại Viễn Cổ, Yêu tộc đã đưa ra rất nhiều cố gắng để phản công. Ví dụ như đã từng chế tạo ra một chiếc bảo thuyền thời gian, chở theo rất nhiều cường giả, muốn trở lại thời đại huy hoàng của Yêu tộc, sớm bóp tắt cuộc quật khởi của Nhân tộc... Về sau, nó bị đánh nát trong dòng sông thời gian. Bên trong vùng đất Thần Tiêu này, cũng có hài cốt của chiếc "Phi Quang" ấy. Mặc dù nó đã mục nát nhưng vẫn còn sức mạnh. Bần tăng chẳng qua là tìm được xác của nó, chuyển động bánh lái, kích thích bánh xe thế giới, mới khiến cho thời gian nơi đây quay lại, để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, lẫn lộn thời gian ở vùng đất Thần Tiêu, để vùng đất Thần Tiêu cùng Yêu giới không còn cùng tần số, mất đi sự liên hệ về thời gian. Để thí chủ chê cười rồi...
Bần tăng già nua, bảo thuyền đã mục nát, không thể động dời được sức mạnh của hai vị đại sư Thiền Pháp Duyên, Kỷ Tính Không, để chuyện xưa tái diễn nhưng sinh ra lỗ thủng, khiến cho ngươi có kẽ hở giết vào nơi này."
"Đây là thế giới mà truyền kỳ Yêu tộc của ta để lại, ta cũng vì thế mà đã mưu đồ nhiều năm nhưng việc hài cốt của Phi Quang ở đây thì ta lại không biết!" Thanh âm của Chu Ý mang theo sự thán phục: "Đại sư có thể thấy rõ bí ẩn, dẫn dắt kỳ lực, ngược dòng nói với ta về lịch sử! Tu hành của ngài quả thực khiến ta sợ hãi!"
Nghe được lời ấy, Lộc Thất Lang chau mày, trong lòng như có vô số sóng lớn cuồng chuyển.
Nghe những lời này... Vậy thì cường giả Phật tông của phe thứ ba này, hình như không phải là Yêu tộc? Nhưng "Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương" chính là do Tượng Di Pháp Vương truyền lại, rõ ràng là kinh Phật của Yêu giới. Khách từ thiên ngoại sao có thể dựa vào đây mà bố cục được?
"Thí chủ nói đùa rồi." Thanh âm trong cõi u minh nói: "Chỉ dựa vào đặc thù ở nơi này thôi... Nếu không phải là do thế giới này, sao bần tăng có thể đến đây được?"
Khớp xương năm ngón tay của Chu Tranh không đầu đã sớm trắng bạch, gần như rơi vào bên trong bìa sách "Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương", tạo ra vết lõm khó có thể xóa đi, từ đó có thể thấy hai bên tranh đấu kịch liệt đến mức nào.
Nhưng thanh âm của Chu Ý vẫn vô cùng nhẹ nhàng, bên trong sự nhẹ nhàng đó có chút ngạc nhiên: "Năm trăm năm trước "Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương" trong Thiên Yêu Các bị mất trộm, có tổng cộng 20 chương bị mang ra khỏi hoàng thành. Thái Cổ hoàng thành ra lệnh giới nghiêm toàn thiên hạ, về sau mới phát hiện là do Tu Di Sơn các ngươi cấu kết với nội ứng trong Yêu tộc gây nên... Lúc ấy, đã giết chết một Đại Bồ Tát của các ngươi nhưng chỉ thu về được 7 chương, còn có 13 chương không rõ tung tích. Chúng ta cứ nghĩ rằng, là Tu Di Sơn các ngươi đã mang chúng về. Một Đại Bồ Tát dù sao cũng đáng để đổi 13 chương! Khi đó Kỳ Quan Ứng còn gửi thư cho Ngũ Ác Bồn Địa, bảo các ngươi cho người đến đổi. Không ngờ, lúc ấy các ngươi không mang 13 chương này về mà là rải chúng khắp Yêu giới, ẩn núp trong thành thị. Nghĩ đến... Là vì hôm nay?"
Khương Vọng ở thế giới trong kính càng nghe càng thấy không thích hợp, đột ngột đứng lên.
Hắn vốn tưởng rằng, bên trong vùng đất Thần Tiêu này là nơi các đại cường giả của Yêu tộc đấu pháp. Hắn cũng rất vui vẻ nhìn Yêu tộc tự tàn hại lẫn nhau, ngồi xem bọn họ đấu đến nát bàn cờ.
Nhưng sao lại đụng đến một Tu Di Sơn?
Là Tu Di Sơn mà hắn biết kia sao?
Là đám lừa trọc mà Khổ Giác đại sư từng nói muốn dẫn ta đi đập quán kia sao? A không phải, là tông môn của người huynh đệ mà Khổ Giác đại sư từng nói muốn dẫn ta đi bái phỏng kia, Phật môn tây thánh địa ở hiện thế?
Thanh âm trong cõi u minh có chút thổn thức, mang theo cảm giác thương hải tang điền, chúng sinh trăm khổ ——
"Tri Văn Chuông vốn là chí bảo của Tu Di Sơn ta, tại rất nhiều năm trước thất lạc ở Yêu giới bị Cổ Nan Sơn đoạt được nhưng lại mãi chưa trả lại. Bao nhiêu năm nay, Tu Di Sơn vẫn luôn muốn tìm về bảo vật này, hy sinh rất nhiều nhưng vẫn chưa thành công. Trước khi gia sư tọa hóa từng nắm chặt tay ta, mãi không chịu nhắm mắt, không nói một lời nhưng ta biết ông đang nhìn cái gì...
Một lần hành động ở năm trăm năm trước kia, Minh Chỉ sư thúc tự lấy thân làm cục, vận dụng phật đồ đã quy y 200 năm, trộm kinh trong Thiên Yêu Các. Vốn định dùng cái này để dẫn động Cổ Nan Sơn cùng Hắc Liên Tự tranh đoạt, từ đó từng bước mưu đồ, làm ảnh hưởng đến chín vị trong bát vực, để thuận lợi đoạt lại Tri Văn Chuông.
Đáng tiếc lúc ấy đã bị phá vỡ.
Kế hoạch liên tiếp thất bại.
Cùng lúc đó ta vừa phá quan tham dự cục này nhưng cũng không thể nào vãn hồi cục diện, chỉ có thể ngồi nhìn Minh Chỉ sư thúc bị đánh chết tươi... Chỉ có thể mang "Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương" rải khắp thiên nhai.
Thí chủ nói đúng, là vì hôm nay.
Năm trăm năm qua, không có ngày nào ta dám quên."
Từ lúc mới bắt đầu, Chu Ý đã có phán đoán, chấp cờ giả thứ ba trong ván cờ Thần Tiêu này chính là Phật môn xuất thân từ thiên ngoại.
Nếu không, bà ta cũng sẽ không ở lúc thời cơ chưa chín muồi, bố cục của mình chưa đến tiết điểm đã tùy tiện xuất thủ, mà còn là xuất thủ trong lúc mang thương tích!
Tri Văn Chuông bị Hắc Liên Tự cướp đi hay bị Cổ Nan Sơn đoạt lại, là hủy hoại hay thất lạc bà ta không để ý nhưng tuyệt đối không thể bị Nhân tộc đoạt lại!
Giờ phút này, bà ta ra tay sớm hơn dự kiến là tự bỏ đại cục của mình mà vì đại cục của Yêu tộc.
Cho nên, thanh âm xuất thân từ Tu Di Sơn kia mới có thể nói câu biết rõ còn cố hỏi.
Nói đến giờ phút này, Chu Ý cũng chỉ có thể lên tiếng: "Đại sư quả thực dụng tâm lương khổ. Nếu không phải Nhân Yêu khác đường, ta chắc chắn sẽ tránh sang một bên, để cho ngươi lấy chuông rồi."
"Xấu hổ nghe hai tiếng Đại sư!" Thanh âm trong cõi u minh hơi có gợn sóng, lộ ra nghiêm chỉnh hơn một chút. Hết chương 3403.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad