Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 4054

Chuong 4054Chuong 4054
1259 chữ
Chương 4054
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hứa Tượng Càn và Chiếu Vô Nhan nhìn nhau một cái, cảm thấy vô cùng hoang mang... Rốt cuộc thì Hoàng Xá Lợi này coi trọng ai? Thiên kiêu nước bá chủ là Trung Sơn Vị Tôn và Hoàng Xá Lợi chính thức nhập cuộc, giống như chính thức kéo màn cho thiên kiêu bá quốc lên sân khấu.
Cũng không lâu lắm, thiên kiêu tham dự Long Cung Yến của Tần quốc cũng tới. Cũng chỉ có hơi người... Một là Hoàng Bất Đông mệnh danh “tiểu lão đầu”, một người là Tần Chí Trăn được nhiều người công nhận là “căn cơ vững chắc”.
Kẻ trước đang đứng ngoài ngưỡng cửa Động Chân, sắp đạt tới.
Kẻ sau đã chứng Thần Lâm, thực sự nắm giữ sức mạnh Diêm La Thiên Tử.
Hắn ta mặc võ phục màu đen, khí chất điềm tĩnh trầm lặng, uy nghi trời sinh. Ánh mắt chỉ lạnh nhạt quét qua, đến Khương Vọng thì ngừng, sau đó sải bước đi tới.
Áo đen như gang thép, hơi thở nặng như đá.
Từ lúc Tần Chí Trăn bắt đầu cất bước thì tiếng bước chân của hắn ta đã trở thành thứ nặng nhất trong cung điện này.
“Bịch, bịch, bịch.”
Giày võ chạm đất, như cho người ta nghe được tiếng đá lớn rơi xuống, mặt đất gào thét.
Hắn ta từng bước tới gần, cảm giác không giống một người đang đi tới mà như phía đối diện đẩy tới một ngọn núi.
Khương Vọng xoay người, ngăn tất cả mọi người sau lưng, một mình đứng trước ngọn núi này.
Hoàng Xá Lợi tự xưng “sắc mà không dâm” đành tiếc nuối buông tay. Nàng ta sẽ không ngăn cản mỹ nhân đi đương đấu với trận chiến thuộc về mỹ nhân.
Nhưng lại lang lặng sáp tới gần Diệp Thanh Vũ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Người này tên là Tần Chí Trăn. Rất hung dữ! Lúc ở Ngu Uyên, ngày nào cũng phải tắm bằng máu tu là, mỗi một tu la đều là do chính tay hắn bắt được. Nói cho ngươi một bí mật nhỏ... Nghe nói hắn còn ăn tim của tu la! Ăn sống đấy!”
Tay lại vươn tới sờ: “Nhưng muội muội không cần phải sợ, đứng bên cạnh tỷ tỷ. Tỷ tỷ có thể bảo vệ ngươi.”
Diệp Thanh Vũ đối mặt Tịnh Lễ thì dịu dàng thông minh, đối mặt Hứa Tượng Càn thì vô tư hào phóng, đối mặt với Chiếu Vô Nhan thì chuyện trò vui vẻ, đối mặt với Hoàng Xá Lợi thì... không biết nên ứng đối như thế nào.
Cũng may Chiếu Vô Nhan nhìn ra sự bối rối của nàng, ra chiều vô ý đi đến giữa hai người, cười nói: “Tần Chí Trăn nào có đáng sợ như lời Xá Lợi cô nương? Một thiên kiêu bá quốc nghiêm chỉnh như vậy, ngươi lại miêu tả như thể người ta là ma đầu vậy.”
Hoàng Xá Lợi không sờ được tay, nhưng cũng không buồn, cười hì hì nói: “Bây giờ ngươi cảm tháy hắn không đáng sợ là bởi vì có Khương Vọng ngăn ở đẳng trước.”
Đúng thế. Có Khương Vọng ngăn ở đẳng trước.
Đây không phải lần đầu tiên Diệp Thanh Vũ nhìn vào tấm lưng của Khương Vọng, từ Bạch Phát Hạ Vân Thành cho đến lúc này, từ khi còn non nớt đơn bạc, cho đến khi vang danh thiên hạ như bây giờ... Từ đầu đến cuối vẫn luôn mang lại cho nàng cảm giác đáng tin như vậy.
Trước bóng lưng này, Tần Chí Trăn đang từng bước đi tới kia vốn nên khí thế ngút ngàn trấn áp thiên địa thì lại chỉ như đi ngang qua. Cuối cùng Tan Chí Trăn mở lời trước: “Khương Vọng, ta rất vui vì có thể gặp được ngươi ngày hôm nay.”
Khương Vọng cười nhạt một tiếng: “Vậy ta hy vọng ngươi có thể mãi duy trì tâm trạng tốt đẹp như lúc này.”
Tần Chí Trăn cũng cười, chỉ chỉ trong điện: “Ta vào ngồi trước?” Khương Vọng lịch sự đưa tay ra mời: “Xin cứ tự nhiên.”
Hai người nói chuyện nhẹ nhàng đơn giản, Tần Chí Trăn xoay người rời đi, cũng mang khí thế của mình đi theo.
Tận đến lúc này, Hoàng Bát Đông đi cùng Tần Chí Trăn mới được hiện diện trong tầm mắt mọi người. Hắn ta vẫn mang bộ dạng không tỉnh ngủ đó, như thể không quan tâm bắt cứ thứ gì. Miễn cưỡng cùng Tần Chí Trăn đi tới vị trí của mình, ngồi xuống ngủ gật tiếp.
Cũng không biết thật sự duyên phận như vậy hay là Trường Hà Long Cung cố ý an bài.
Thiên kiêu Tần quốc vừa ngồi xuống thì ngoài cung lại đi vào một đoàn người, chính là thiên kiêu Sở quốc!
Nhân số Sở quốc hiện đang đông nhất trong năm bá quốc đã lên sân kháu. Một lần tới năm người.
Người bên ngoài tới tham dự Long Cung Yến, hoặc với mục đích mở rộng tầm mắt, hoặc là đơn giản chỉ để đại diện cho thế lực nhà mình, hoặc là coi trọng đồ tốt của Trường Hà Long Cung.
Chỉ mấy người Sở quốc này là trông hệt như đến tham gia lễ hội thời trang, người nào người nấy cài hoa đeo ngọc, vô cùng lộng lẫy.
Đi ở chính giữa tất nhiên là Đấu Chiêu.
Y mặc võ phục màu đỏ viền vàng hoa lệ, tự tin sải bước thong dong, đem đến cho người ta cảm giác thoải mái tươi sáng lại dễ dàng thân cận. Đương nhiên, ai từng thấy y rút đao thì đều biết y là kẻ kiệt ngạo ngông cuồng cỡ nào.
Bên trái y.
Khuất Thuẫn Hoa mặc một chiếc váy hoa màu vàng tươi xinh đẹp tuyệt mỹ, đuôi váy thướt tha. Ngũ quan cao quý đoan trang khiến màu váy rực rỡ dịu đi mấy phần. Nàng ta bước đi như thể nơi này là đất nước của nàng ta.
Bên trái nàng ta đương nhiên là Tả quang Thù.
Để phối với trang phục của Khuất Thuần Hoa, hôm nay y mặc một bộ hoa bào xanh biếc. Diện mạo thanh tú cao quý bam sinh khiến y bắt đầu tỏa ra hào quang về mọi mặt ở tuổi mười chín.
Có câu Kim Đồng Ngọc Nữ, châu liên bích hợp, nếu không biết nghĩa của những câu này thì cứ nhìn Tả Quang Thù dắt tay Khuất Thuần Hoa bước đi ắt sẽ tự động hiểu.
Bên phải Đấu Chiêu là Hạng Bắc vóc người cao lớn, dây buộc quấn một vòng che lại đôi mắt, mặc áo giáp đen và áo choàng lụa màu đỏ, sải bước ung dung. Toàn thân toát lên vẻ hùng tráng uy vũ, lại mang theo cảm giác thần bí, tỏa ra mi lực khiến người ta tò mò tìm hiểu. Bên cạnh Hạng Bắc là Chung Ly Viêm, mắt ưng râu ngắn... Ừ, mắt ưng râu ngắn.
Hắn ta chính là ngoại lệ duy nhất trong đoàn thời trang Sở quốc. Chẳng những ăn mặc rat tùy tiện, rất vũ phu mà vẻ mặt cũng đầy ghét bỏ, như thể ai nợ hắn ta cái gì vậy.
Khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ liệu có phải đám thiên kiêu Sở quốc này đang có gì mâu thuẫn hay không. 1296 chữ
Chương 4055
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đương nhiên, mặc kệ bên trong có mâu thuẫn gì... Kiểu như trước khi khởi hành người này đánh người kia. Nhưng trong dịp công khai đại diện cho quốc gia như thế này, bọn họ vẫn phải một lòng đoàn kế.
Tuy Chung Ly Viêm ăn mặc tùy tiện như vậy, nhưng mặt mũi hắn ta không xấu, thân hình vô cùng đẹp, lại đứng giữa một nhóm khoe hương khoe sắc, trông cũng có chút nét đẹp đặc biệt.
Khiến người ta hoài nghi rằng có lẽ đây cũng là một loại phong cách.
Dù sao người nước Sở vẫn luôn dẫn đầu thời thượng, phong cách ăn mặc sinh hoạt có thể tạo ra xu hướng cho cả thiên hạ, phàm phu tục tử nhìn không hiểu cũng là bình thường!
Đối với Hoàng Xá Lợi thì đây là cái gì?
Đây là bữa tiệc thị giác!
Nàng ta nhìn không chớp mắt, thật sự muốn lập tức vỗ tay bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt dành cho những người bạn nước Sở.
Nhưng dù sao vẫn ý thức được thân phận của mình, không nên khiến người nước Tần hiểu làm, chỉ đành cắn răng đau khổ nhẫn nhịn. Hoàng nào đó dù háo sắc, nhưng vẫn lấy sự nghiệp làm đầu. Trước đại nghiệp đất nước, trước tráng chí hoành đồ, sở thích cũng chỉ có thể gác lại.
Nghĩ như vậy, Khương Vọng vẫn tốt nhát.
Người đã đẹp trai, đánh nhau lại càng đẹp trai, bây giờ còn chưa có Có điều hắn không dễ lừa cho lắm, nói thế nào cũng không chịu tới Kinh quốc ở vài ngày...
Sự hoa lệ của nhóm người Sở đương nhiên khiến người ta chú ý. Đặc biệt là người Tần.
Tần Chí Trăn mặt lạnh như tiền, Hoàng Bát Đông gật gà buồn ngủ. Tần Chí Trăn truyền âm nói: “Người Sở quốc xem Long Cung Yến là sân khấu kịch hả? Nhiều người lên biểu diễn như vậy! Biết th& Cam Trường An cũng tới luôn cho rồi.”
Hoàng Bắt Đông: “Ờ...”
Tần Chí Trăn: “Vệ Du cũng nên tới.”
Hoàng Bát Đông: “Ừm...”
Tần Chí Trăn: “Cả Công Dương Bạch nữa.”
Hoàng Bát Đông: “Ò...”
Tần Chí Trăn: ...
Dẹp đi không nói nữa. Mẹ nó ngươi ngủ luôn đi đường bao giờ tỉnh nữa.
"Khương đại cai"
"Khương đại cai"
Tả Quang Thù vừa liếc mắt đã tháy Khương Vọng, lập tức đi về phía hắn. Hai tiếng “Khương đại ca”, một tiếng là y gọi, một tiếng là Khuất Thuần Hoa gọi. Đây gọi là cầm sắt hòa minh.
Đấu Chiêu, Hạng Bắc, Chung Ly Viêm cũng chuyển hướng tới đó. Hoàng Xá Lợi đang mặt mủ mày chau, âm thầm kìm nén, âm thầm xoắn xuyt thì chợt tháy một nhóm nam thanh nữ tú, trăm hoa đua nở đồng loạt đi về phía này... Nàng ta bỗng bị hạnh phúc bao vây! Giống như lơ đãng đổi một góc độ khác, lại khiến mình có thể thưởng thức sắc đẹp ở khoảng cách gần hơn.
Thật ngại quá, sao trước đây không biết Khương Vọng có ưu điểm vượt trội như vậy, còn biết dẫn ong dụ bướm cơ đáy! Nào đến đây nhiều hơn nữa đi!
Khương Vọng không biết Hoàng Xá Lợi suy nghĩ cái gì, đang bận nhiệt tình đáp lại lời chào của người Sở.
Ví dụ như cho Tả Quang Thù một cái ôm, ví dụ như khen Khuất Thuần Hoa hôm nay rất đẹp.
Ví dụ như cho Hạng Bắc một ánh nhìn ôn hòa.
Ví dụ như Chung Ly Viêm nói: “Họ Khương, lần trước de ngươi chạy mắt, lần này ngươi chạy không được đâu nhỉ? Ta muốn quyết đấu với ngươi!”
Hắn đáp: “Không rảnh.”
Cuối cùng Đấu Chiêu cũng sáp tới, một tay kéo Chung Ly Viêm nổi trận lôi đình trở về, nở nụ cười ám áp tỏa nắng với Khương Vọng: “Nghe nói ngươi thắng Trọng Huyền Tuân?”
Rõ ràng trận quyết đấu với Trọng Huyền Tuân chỉ diễn ra trong Te vương cung, rõ ràng chưa từng lan truyền, nhưng như thế ánh mắt của toàn thiên hạ đều đổ dồn vào đó.
Suy cho cùng, hai cái tên Trọng Huyền Tuân và Khương Vọng này cũng có sức ảnh hưởng đến cả thế giới.
Khương Vọng cười nhạt một tiếng, đang muốn nói gì thì ở cửa đột nhiên vang lên âm thanh.
“Sao ta lại nghe thấy... có người đang gọi tên ta?”
Một chàng trai khóe miệng ngậm ý cười, ánh mắt trong veo sáng láng, ngay lúc này, đang nhàn nhã đi vào Long Cung. Mặc kệ có muốn hay không, thì tất cả mọi người ở đây vẫn chú ý tới y ngay lập tức.
Trên điện thiên kiêu tuyệt thế, công tử áo trắng hơn tuyết!
Cũng chỉ có Trọng Huyền Tuân mới có thể chen vào giữa hai cái tên Khương Vọng và Đấu Chiêu mà không he có cảm giác lạc loài. Trọng Huyền Tuân cũng không phải thiên kiêu Te quốc duy nhát tới đây.
Sóng bước bên cạnh y là một chàng trai mũi cao mắt sâu, vóc người cực cao, mặc quân phục, tư thái đĩnh đạc, mỗi một cái giơ tay nhắc chân đều mang theo cảm giác quân pháp vô tình, đối lập rõ ràng với cái vẻ thoải mái tùy tính của Trọng Huyền Tuân.
Không phải Vương Di Ngô thì còn ai vào đây?
Đi vào đại điện theo sau bọn họ là một đôi nam nữa, nam cực béo, nữ cao gây, đang thấp giọng trò chuyện gì đó... Nói đúng hơn thì, cô gái băng thanh ngọc khiết, lạnh lùng tuyệt mỹ kia đang hỏi, còn chàng trai thân hình to lớn, tướng mạo hiền lành kia đang vừa lau mồ hôi vừa trả lời.
Sợ hãi là một cảm xúc có tính lây lan...
Đều do Lý Long Xuyên...
Liên lụy bạn tốt thắp hơn người ta nửa cái đầu.
Thấy Trọng Huyền Thắng và Lý Phượng Nghiêu, đương nhiên Khương Vọng rất vui vẻ.
Chỉ là dường như Lý Phượng Nghiêu không có ý định nói gì đó trước mặt người khác, chỉ gật đầu chào hỏi từ xa.
Hắn cũng không lên tiếng, chỉ cười lấy lòng với tỷ tỷ.
Còn hắn và Trọng Huyền Thắng thì căn bản không cần phải nói thêm điều gì, ngay cả chào cũng chẳng muốn chào. Ngược lại thì hai mắt Hứa Tượng Càn sáng bừng lên, lon ton chạy tới kể cho Trọng Huyền Béo về việc hắn ta ngủ một giấc dậy thành Thần Lâm, kể về sư tỷ Chiếu Vô Nhan của hắn ta.
Nhưng Trọng Huyền Thắng đã Thần Lâm, lại mặt dày, căn bản không bị hắn ta đánh tan tầng phòng ngự. Ngược lại còn cố ý nói mấy từ như đầu trọc, quỷ nghèo, khiến Hứa Tượng Càn trợn mắt nghiến răng.
Vương Di Ngô chủ động chậm lại một bước, Trọng Huyền Tuân đi tới.
Hiện tại, Trọng Huyền Tuân, Đấu Chiêu, Khương Vọng đột nhiên xuất hiện đầy đủ, trong một nơi nhỏ hẹp, đứng thành hình tam giác.
Thật ra bọn họ đang chen chúc trong một góc đại điện.
Nhưng lúc này lại như trung tâm Long Cung.
Ba người này đứng chung một chỗ mang lại cho người ta tác động thị giác khó có thể diễn tả thành lời. Có thể nói là không gì sánh kịp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad