Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 899: Đấu sát (1)

Chương 899: Đấu sát (1)
Lão cất la bàn Chỉ Khí đi: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Lão vừa nói chuyện, vừa quan sát từng tấc từng tấc của Tây Đà Phong: "Ta là Hải Tông Minh. Hồ Thiếu Mạnh chết trong tay ngươi là đệ tử thân truyền của ta."
"Không cần hiểu lầm, ta không phải tới báo thù cho nó. Ta có thể không so đo chuyện ngươi giết chết nó, chỉ cần ngươi trả thứ của ta lại cho ta"
"Đó là một tấm gương, ngươi có ấn tượng, đúng không?"
"Đối với ngươi mà nói, tác dụng của nó cũng không lớn, ngươi cũng đã giữ nó một thời gian, tác dụng rất có hạn, đúng không?"
Lão suy đoán lấy tu vi của Khương Vọng thì không có khả năng thăm dò được Hồng Trang Kính quá sâu.
"Nhưng nó có ý nghĩa rất to lớn đối với ta. Đó là di vật duy nhất của vong thê! Nó là thứ để ta nhìn vật nhớ người trong quãng đời còn lại."
Giọng điệu của Hải Tông Minh thật bi thương: "Tên nghịch đồ Hồ Thiếu Mạnh kia lại nhân lúc ta không chú ý, rồi trộm cái kính này đi. Ta cũng chỉ mới điều tra ra nó vào mấy ngày gần đây, cho nên mới đến tìm ngươi. Thứ này quá quan trọng với ta, cho nên ta hành động có chút vội vàng. Nhưng mà chuyện này dễ thương lượng!"
"Chúng ta thương lượng một chút được chứ? Ta nguyện ý dùng bảo vật giá trị càng lớn hơn để trao đổi, bí pháp đạo thuật pháp khí gì cũng được cả. Khương Vọng! Ngươi muốn cái gì? Ta tin ngươi cũng không thiếu cái gì cả, nhưng ngươi có thể thông hiểu cho một lão nhân tưởng nhớ vong thê không? Quãng đời còn lại dài đăng đẳng, lại vĩnh viễn không thể gặp nhau, đây là niệm tưởng duy nhất của ta!"
Hải Tông Minh nói thật tình ý chân thành. Nếu không phải Khương Vọng đã sớm biết được từ chỗ Trọng Huyền Thắng là lão chuyên tâm tu hành, cả đời chưa cưới thê tử, hắn thiếu chút nữa đã tin.
Đương nhiên Hồng Trang Kính không phải di vật của vong thê như lời lão nói.
Ban đầu là Hồ Thiếu Mạnh phát hiện một di tích Hải Lâu trước, mà sau khi lão biết được chuyện này nên đã lấy danh nghĩa sư đồ mạnh mẽ "Hỗ trợ", kết quả chiếm cứ tất cả chỗ tốt, chỉ bố thí một ít cặn bã cho Hồ Thiếu Mạnh. Lão cho rằng chuyện này cực kỳ hợp lý, lấy thực lực của bản thân Hồ Thiếu Mạnh thì căn bản không phá nổi cả cấm chế.
Chỉ là lão không ngờ Hồ Thiếu Mạnh cũng không phải đèn cạn dâu, mặt ngoài kính cẩn nghe theo, vâng vâng dạ dạ với lão, thực tế lại ám độ trần thương, trộm đi thu hoạch tốt nhất.
Nếu không phải sau đó lão tìm được manh mối quan trọng, chỉ sợ đến nay còn bị che giấu không hay biết gì, cho rằng mình khống chế được tất cả, là người thắng lớn nhất nữa.
Lão bịa đặt cách nói di vật vong thê cũng không phải vì lấy niềm tin của Khương Vọng. Mà chỉ là để dẫn động dao động cảm xúc của hắn, từ đó phá hư lớp ngụy trang của hắn, tra ra tung tích.
Đương nhiên nếu Khương Vọng tin chuyện này thì càng tốt.
Đáng tiếc đáp lại lão trước sau chỉ có im lặng.
Một Tây Đà Phong lặng im!
Trên Tây Đà Phong trầm mặc thật lâu, khiến Hải Tông Minh dần dần mất đi kiên nhẫn.
"Khương Vọng, chúng ta vốn có thể xử lý việc này một cách hoà bình. Nhưng ngươi nhất định phải khiến cục diện trở nên khó coi như thế"
Tiếng nói vừa dứt, đôi tay của Hải Tông Minh đã duỗi thẳng lên trên.
Tây Đà Phong đột nhiên vang lên tiếng thủy triều.
Lân cận núi Đà Phong căn bản không có sông nước, đâu ra tiếng sóng triều?
Nhưng tiếng sóng càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng mãnh liệt, càng ngày càng dữ dội.
Nó bắt nguồn từ dưới lồng đất!
Hải Tông Minh câu thông với sông ngầm dưới lồng đất, cũng lấy bí thuật để điều động nó lên!
Lão vốn không muốn dùng thủ đoạn này, bởi vì hành động hoàn toàn làm thay đổi địa mạo của địa phương rất dễ khiến cường giả nơi đây bất mãn. Nhưng lão càng không muốn luôn canh chừng ở chỗ này, tiêu hao thời gian với Khương Vọng. Chung quy thì nơi này không ở quần đảo gần biển, không phải căn cơ của lão.
Tiêu hao quá lâu dễ sinh ra biến cố.
Cho nên lão cũng không thể quan tâm quá nhiều.
Cũng may phụ cận núi Đà Phong không có thế lực lớn gì, chỉ cần tốc chiến tốc thắng, hẳn không đến mức liên lụy ra phiền phức quá lớn.
Tiếng thủy triều càng gần, càng cấp, giống như địa long xoay người, quấy cho cả ngọn núi cũng lay động.
Cuối cùng...
Một cột nước thật nhỏ đánh vỡ mặt đất, phóng lên cao!
Giống như trống trận vào lúc đại chiến, tiếng trống vừa vang lên thì thiên quân vạn mã đều xuất hiện. Cột nước thật nhỏ đầu tiên vừa tuôn trào thì cũng đã dẫn đến chiến tranh!
Càng ngày càng nhiều cột nước tuôn trào.
Toàn bộ Tây Đà Phong đều là suối phun!
Mà Tây Đà Phong đã bắt đầu lay động!
Một con sông ngầm xuyên qua địa mạch, lao ra mặt đất, trực tiếp phá hủy chân núi.
Hải Tông Minh muốn núi lở nước chảy ra, biến nơi đây thành đầm lây trong thời gian ngắn ngủi. Lão tin chắc bất kể Khương Vọng dùng thủ đoạn gì che giấu hành tích, cũng không thể duy trì ẩn nấp dưới sự biến hóa như vậy. Đến lúc đó không chỗ nào là không có nước, chắc chắn mang đến cho lão cảm quan toàn diện không bỏ sót điểm nào.
Mà Khương Vọng và Hướng Tiền cũng thật sự không thể chờ đợi tiếp nữa.
Nặc y chỉ lừa gạt thị giác, còn thủ đoạn ẩn nấp mà Doãn Quan bày ra là linh thức.
Nhưng nặc y cũng không thể trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của người sử dụng.
Phương thức trực tiếp bao trùm hết lên mọi thứ của Hải Tông Minh thật là biện pháp tốt để nhằm vào nặc y.
Nhưng Khương Vọng vốn cũng không tính chờ tiếp nữa.
Bởi vì hắn đã xác nhận tính chính xác của tình báo, cũng đã hiểu biết rõ ràng thực lực của Hải Tông Minh. Chờ đợi tiếp thì sát thủ của Địa Ngục Vô Môn có thể sẽ tới, đến lúc đó không muốn cắt thịt cũng phải cắt. Số tiền khổng lồ này sẽ làm Khương Vọng biến thành nghèo rớt chỉ trong một đêm.
Lúc Hải Tông Minh khống chế mạch nước ngầm, Tây Đà Phong bắt đầu sụp đổ, một thanh phi kiếm đột ngột nhảy ra.
Nó tới đột ngột như thế, lại tự nhiên như thế.
Giống như con cá nhảy ra khỏi mặt biển, như ánh trăng chiếu tỏ xuống nhân gian.
Lạnh lẽo buốt gió, trắng bạc sáng láng, mũi nhọn độc đáo, sắc bén vô cùng.
Trong nháy mắt đã xuyên thủng núi đá sụp đổ lăn xuống, xuất hiện ở trước mặt Hải Tông Minh.
Kiếm này vừa tung ra, phảng phất như tất cả mọi thứ trong thiên địa đều đã phai nhạt, vạn vật mất hết, chỉ còn kiếm này.
Kiếm chỉ giữa mày!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad