Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3822

Chương 3822 Thiên tử lại hỏi: "Vậy chức vị của Hàn Lệnh thì để cho ai?" Hàn Lệnh chấp chưởng Đả Canh Nhân, vị trí thủ lĩnh nội quan của gã đương nhiên chỉ có thể tìm trong tám vị chấp bút, tám vị tùy đường và mười sáu vị thái giám. Thiên tử cũng hơi tò mò không biết Chúc Tuế sẽ coi trọng người nào hơn. Nhưng Chúc Tuế chỉ nói: "Trong nội cung, lão thần chưa từng gặp." "Lão già à" Thiên tử nói: "Lần này từ chức, ngươi muốn tới đâu an dưỡng?" Chúc Tuế chậm rãi nói: "Lão hủ còn có ba thân” "Một thân nguyện tới mộ tướng quân, giữ mộ cho anh linh Đại Tê." "Một thân nguyện có mười mẫu đất căn, trồng trọt hương dã, trộm được ngày nhàn."
"Một thân vẫn còn ở trong Khô Vinh Viện, nhiều năm như vậy cũng đã quen, không nghe hòa thượng niệm kinh thì khó mà ngủ được.
"Đều như lòng mong muốn." Tề thiên tử cân nhắc một chút, đoạn nói: "Đúng lúc có người nhường ra đất phong, ở ngay trấn Thanh Dương, phân ra mười mẫu cho ông. Nơi đó còn xây một tòa Chính Thanh Điện, dùng để dưỡng tâm, sau này cũng thuộc về ngài, rảnh thì tới nghỉ ngơi."
Gánh nặng ngàn năm đã được dỡ xuống. Từ nay về sau, thân này nhẹ nhõm!
Chúc Tuế mở to đôi mắt mù, nhưng ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng như được giãn ra: "Vậy lão hủ nên cảm ơn thiên tử hay là cảm ơn người rời đi kia?" "Ông không cần cảm ơn ai cả." Tề thiên tử xuống khỏi bệ đá, hành lễ thật sâu với Chúc Tuế: "Ngược lại, trẫm muốn thay bách tính thiên hạ này cảm ơn lão tiên sinh"
Chúc Tuế đường đường chính chính nhận cái thi lễ này.
Sau đó lại quỳ rạp xuống đất, rồi lại đứng dậy.
"Minh quân từ thiên cổ tới nay, không ai ngoài Vũ Tổ và ngài. Thần bắt đầu từ Vũ Tổ, kết thúc là Bệ hạ, đời này không còn gì hối tiếc!"
Nói xong câu đó, ông ta cầm theo đèn lồng giấy trắng, xoay người đi.
Sau này đêm dài không còn Chúc Tuế. Nhưng mọi người hẳn vẫn ghi nhớ. Đường phố Lâm Truy trong đêm trường, có ông ta... thắp sáng........ "Ngươi có ý gì!"
"Ngươi có ý gì?"
Hai người đang nói chuyện, một người thoạt nhìn là viên ngoại trung niên bình thường, một người là tăng nhân lớn tuổi ăn mặc tùy ý, tư thế ngồi cũng tùy ý.
Một người da trắng mập mạp, một người mặt vàng khô gầy.
Nếu như bỏ qua thân phận đôi bên, lời thoại này thực sự rất bình thường.
Khắp đầu đường cuối ngõ, mỗi ngày đều có thể nghe được vài lần.
Đương nhiên, có lẽ còn phải bỏ qua vị trí nơi này.
Bản thân vùng đất hoang dã này cũng không có gì kỳ lạ, không tồn tại tài nguyên nào có giá trị.
Nhưng phía Bắc của nó chính là thành Dẫn Qua của Trang quốc. Phía Nam của nó chính là Đích thành của Mạch quốc. Nó là tiền tuyến tuyến đầu của Trang quốc và Mạch quốc.
Mọi người đều biết, thành Dẫn Qua là thị trấn quân sự do Mạch quốc cắt nhường cho Trang quốc từ mấy năm trước, bây giờ trở thành cửa ngõ phía Nam của Trang quốc. Đương nhiên, Trang quốc và Mạch quốc từng có thù cũ bây giờ đã không còn ở cùng một cấp bậc, không được tính là đối thủ.
Mạch quốc lấy binh gia làm chủ lưu, trước nay hiếu chiến khát máu, nhưng không ngốc đến mức nhiều lần lấy thân phàm xác thịt đi đụng tường sắt.
Cho nên lão hòa thượng này không liên quan gì tới Mạch quốc.
Người Mạch quốc thậm chí còn không dám cho lão một ngụm nước, đương nhiên, cũng không có gan trục xuất lão. Còn chân thành thật ý như thế nào thì người ngoài sao mà biết được.
Lúc này, thiên tử Trang quốc - Trang Cao Tiện mặc tiện phục thường ngày ánh mắt đã vô cùng mất kiên nhẫn, kìm nén cảm xúc nói: "Khổ Giác, ngươi nghĩ cho rõ ràng. Phật môn muốn đối địch với Đạo môn sao?"
Không sợ vô lại, chỉ sợ vô lại có thực lực. Không phải hắn ta muốn đích thân tới mà là trên dưới Trang quốc không có người thứ hai có thể nói chuyện với tên hòa thượng lười biếng này.
Khổ Giác ngồi nhoài ra đất, dùng một cọng cỏ ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe vậy thì lộ ra biểu cảm khiếp sợ: "Ta có làm gì đâu! Ta ngồi một chút cũng không được?"
Trang Cao Tiện lạnh nhạt nói: "Ngươi biết rất rõ ngươi đang làm cái gì." "Đúng, ta biết rõ ta đang làm cái gì, ta ngồi phơi năng trong địa phận Mạch quốc, rồi bị Hoàng đế Trang quốc uy hiếp." Khổ Giác liếc nhìn hắn ta: "Trang quốc duỗi tay dài như vậy? Sao ngươi không tới thẳng Huyền Không Tự uy hiếp ta điI"
Trang Cao Ước không đùa với lão: "Đại Trang quốc ta lập nước ở đây, đại diện cho Ngọc Kinh Sơn! Ngươi khăng khăng ở lại chỗ này, tạo thành uy hiếp cho biên phòng Trang quốc ta. Đừng ép Cô phải giở thủ đoạn, đến lúc đó đụng độ binh đao, vạn quân tiến đến, đừng trách không nói trước!"
"Nói trước cái thằng ranh con đầu rùa nhà ngươi! Phật gia không mở miệng thì ngươi cho rằng ta là tượng đất hả?" Khổ Giác ném cọng cỏ ngoáy tai một cái, xắn tay áo lên mà mắng, khí thế rất hung hăng... Rồi nằm xuống.
"Đến đạp đi, đạp vào chỗ này! Hôm nay Phật gia vẫn sẽ không đi, có bản lĩnh thì ngươi tới chém chết Phật gia! Ta không tin, ta đường đường là Chính Sách chân nhân của Huyền Không Tự, ngồi phơi năng trên đất Mạch quốc còn có thể bị người Trang quốc các ngươi chém chết? Tây Thiên Sư cũng không điên như thế!" Trang Cao Tiện dù có tài hùng biện cũng không làm lại cái trò chửi đổng của đối phương.
Trang Cao Tiện dù có sát lực vô song cũng không làm lại cái chiêu ăn vạ này. Trang Cao Tiện cho dù trong lòng lo lắng cho an nguy nước nhà, nhưng đối phương chắn ngay ở cửa. Vừa ra khỏi nước sẽ lập tức bị phát hiện, có kế hoạch gì cũng không đem ra xài được.
Đúng là tức chết mà! Trang Cao Tiện muốn một chưởng đánh chết lão già này, muốn điều động đại quân giết chết lão tăng này ngay tại chỗ. Nhưng cũng chỉ là muốn mà thôi.
Thánh địa phía Đông của Phật môn, tuyệt đối không phải quả hồng mềm muốn nắn sao thì nắn.
Ngọc Kinh Sơn còn phải cân nhắc kỹ càng, huống chỉ là Trang Cao Tiện?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad