Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2146: Chỉ chết mà thôi (1)

Chương 2146: Chỉ chết mà thôi (1)
"Thành phần chén thuốc này rất phức tạp, dựa vào khứu giác cũng không thể phân tích ra bao nhiêu." Lâm Hữu Tà thu chén thuốc này vào trong hộp trữ vật: "Ta mang về rồi sẽ nghiên cứu cụ thể hơn."
Đối với phán đoán của Lâm Hữu Tà, Khương Vọng đương nhiên cũng tin tưởng.
Hắn rất khó quên dáng vẻ yên lặng đảo thuốc của Lâm Hữu Tà, loại cảm giác bình tĩnh chịu đựng đau đớn ki, tới mức độ nào đó mà nói, khá tương tự Khương Vô Khí. Lâm Hữu Tà có thể tự mình chế dược ức chế chứng sợ hãi, đương nhiên là có nghiên cứu rất sâu đối với dược vật.
Có vẻ như Trịnh Thương Minh cũng không cảm thấy kỳ lạ, ngầm đồng ý Lâm Hữu Tà thu hồi chén thuốc này, không phát biểu bất cứ ý kiến gì. Chỉ là dùng ánh mắt, quan sát căn phòng này một cách tỉ mỉ.
Khương Vọng chỉ đứng tại cửa phòng, sau lưng là ánh sáng rất khó có thể xưng là ánh sáng mặt trời xán lạn, phía trước chính là hai vị bộ đầu Thanh Bài bận rộn làm việc.
Thư phòng rất yên tĩnh, thế nhưng cũng có ngôn ngữ đặc biệt, miêu tả quỹ tích hoạt động của một vị thiên chi kiêu tử.
Mỗi một người tới thăm, đều dự định tìm ra loại ngôn ngữ đặc biệt kia, để giao lưu với căn thư phòng này.
Kể cả là Khương Vọng.
Ánh mắt của hắn rơi trên người hai vị Thanh Bài, lại tản đi. Trong nháy mắt đã suy nghĩ rất nhiều.
Từ ngày đó lấy đi một quyển sách và một bức chữ từ nơi này trở về, trung gian còn có trận tang lễ ba ngày của Khương Vô Khí.
Căn thư phòng này, thật sự là không thay đổi chút nào.
Giống như trong nhiều ngày qua, không ai đi tới nơi này vậy.
Hắn không khỏi nghĩ tới...
Phùng Cố chỉ đơn thuần tưởng nhớ Khương Vô Khí, không muốn thay đổi bố cục mà hắn ta đã sắp xếp khi còn sống, hay là còn muốn để lại một thứ gì đó?
Nếu như trong thư phòng này có thể tìm tới một vài tin tức thú vị nào đó.
Là do Khương Vô Khí để lại, hay là Phùng Cố để lại đây?
"Phùng Cố là tự sát."
Bên tai bỗng nghe được tiếng truyền âm của Lâm Hữu Tà, làm cho Khương Vọng ngẩn ngơ một lát.
Hắn không hiểu tại sao Lâm Hữu Tà lại cố ý tránh đi Trịnh Thương Minh, âm thầm truyền âm giao lưu, thế nhưng vẫn bị tin tức ẩn chứa trong những lời này dọa tới, không nhịn được mà nhìn sang.
"Tự nhiên chút đi." Bên tai lại nghe được giọng nói của Lâm Hữu Tà.
Thế là Khương Vọng tự nhiên liếc nhìn Trịnh Thương Minh, thực hiện chức trách "giám sát" của mình.
Không hiểu, tại sao khi so với Trịnh Thương Minh - một người căn chính miêu hồng, Lâm Hữu Tà lại tin tưởng chính mình hơn. Thế nhưng đối với sự phân tích của Lâm Hữu Tà, Khương Vọng rất tin tưởng. Năng lực và tinh thần trách nhiệm của nàng đều vô cùng trực quan.
"Làm sao mà biết?" Khương Vọng truyền âm lại hỏi.
Lâm Hữu Tà tiếp tục truyền âm giải thích: "Mặc dù lão ta cố ý lừa dối, muốn cho người ta cảm giác việc lão ta tự sát, là do hung thủ bố trí hiện trường một cách hoàn mỹ. Lão ta cũng hoàn toàn chính xác làm được rất tốt. Thế nhưng lừa người dễ dàng, thế nhưng lừa chính mình lại rất khó. Thi thể của lão ta nói cho ta biết, thật sự là lão ta tự sát."
Khương Vọng lại nghĩ tới câu "danh ngôn" kia của Lâm Hữu Tà - "thi thể là tập hợp những manh mối tạo thành".
Hoàn toàn bóc ra quan hệ phức tạp phía sau thi thể, chỉ tìm câu trả lời mà mình muốn từ thi thể.
Chắc hẳn nàng đã nghiên cứu thi thể của Phùng Cố không chỉ một lần, cho nên mới có thể chắc chắn tới như vậy.
Khương Vọng đang định nói chuyện, bên tai lại nghe được một giọng nói khác...
"Cha ta sắp Thần Lâm."
Là giọng nói của Trịnh Thương Minh.
Lúc này, vị công tử Đô úy Bắc Nha này, đang đứng tại trước kệ sách to lớn đối diện thư án, ánh mắt rất nghiêm túc quan sát... kiểm tra cẩn thận giống như Lâm Hữu Tà đang kiểm tra chỗ ngồi của Khương Vô Khí vậy.
Rất khó tin là vị công tử này cũng đang âm thầm truyền âm nói chuyện với Khương Vọng.
Chỉ là ba người, lại mở ra hai "chiến trường" nói chuyện phiếm.
Rất rõ ràng, mặc dù Trịnh Thương Minh và Lâm Hữu Tà ở chung coi như hòa thuận, thế nhưng không được tính là người một đường.
Trịnh Thương Minh là con trai duy nhất của Trịnh Thế, đương nhiên cũng là dòng chính của Thiên tử. Ở một mức độ nào đó mà nói, hắn ta đại biểu cho Thiên tử, đương nhiên, cũng có lợi ích của Trịnh gia hắn ta tại Tuần Kiểm Phủ nữa.
Còn Lâm Hữu Tà thì sao?
Đại biểu cho tứ đại Thanh Bài thế gia đã xuống dốc, hay chính là nàng?
"Tại sao lão ta lại muốn làm vậy?"
Đầu tiên Khương Vọng truyền âm hỏi Lâm Hữu Tà, lại truyền âm cho Trịnh Thương Minh: "Chúc mừng."
Mặc dù lời chúc mừng lén lút này có hơi kỳ quái, thế nhưng đối với chủ đề mà Trịnh Thương Minh mở ra, cũng không có những lời nói tốt khác để nói tiếp.
Nhất là lúc này nội dung mà Lâm Hữu Tà đang nói rất đặc sắc, hắn liền qua loa Trịnh Thương Minh một câu.
Giọng nói của Lâm Hữu Tà tiếp tục vang lên bên tai: "Phùng Cố rất rõ ràng năng lực phá án của Bắc Nha, biết rất khó có thể ngụy trang hoàn hảo không để lại chút dấu vết nào, mà lại sau khi lão ta chết, lại không thể điều khiển bất cứ kẻ nào nữa. Cho nên lão ta dứt khoát từ bỏ động tay động chân trên thi thể mình, cứ như vậy treo cổ tự sát một cách đơn giản. Chỉ dùng một bức di thư chứa đầy ẩn ý, đã có thể chế tạo ra giả tượng như bị sát hại. Còn mục đích của lão ta... lão ta chết, cuối cùng sẽ dẫn tới mọi người hoài nghi cái gì, mục đích của lão chính là như thế. Lão ta muốn dùng cái chết của lão, để Bắc Nha truy xét tới những chuyện khác."
Trịnh Thương Minh gần như cùng lúc truyền âm tới, hắn ta lại đi thẳng vào chủ đề, nói: "Khương huynh có hứng thú với vị trí Đô úy của Bắc Nha hay không? Tu vi hiện tại của huynh cũng rất phù hợp, nếu như huynh muốn ngồi lên vị trí này, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực ủng hộ huynh."
Hắn ta chưa từng nói hắn ta muốn hồi báo thứ gì, việc hắn ta ra mặt nói chuyện với Khương Vọng về chuyện này, cũng đã là một điều kiện. Hiện tại Trịnh gia ủng hộ Khương Vọng, như vậy chờ tới khi Khương Vọng rời chức, đương nhiên cũng cần phải ủng hộ Trịnh Thương Minh.
Khương Vọng im lặng một lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad