Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1593: Nhữ Thành?

Chương 1593: Nhữ Thành?
Vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, những ngày này Triệu Nhữ Thành vẫn luôn cố ý tránh đi Hách Liên Vân Vân.
Hắn ta lặng lẽ đi ra từ trong "Mục viên", chẳng qua là vì đến Tề quán nhìn đôi chút thôi.
Vũ Văn Đạc khóc lóc van nài, nhất định muốn đi theo, hắn ta chỉ cho rằng huynh đệ thảo nguyên này muốn thấy chút việc đời, suy nghĩ hiện tại mình cũng không định gặp mặt Khương Vọng, nên mới đồng ý.
Cái tên hán tử thảo nguyên này chẳng có chút rộng rãi nào, vừa đi ngang qua đã biếm cái này mắng cái kia, khiến hắn ta thấy phiền vô cùng.
Nhưng không ngờ tới, đó lại thật là kế sách phân tâm của Vũ Văn Đạc!
Chuyện ly kỳ đến mức nào.
Triệu Nhữ Thành hắn ta tự xưng trí kế hơn người, mỗi ngày trêu chọc Đỗ Lão Hổ, chế giễu Khương Tam Ca, không biết có cảm giác ưu việt về mặt tài trí cỡ nào. Thế mà ngày nay, hắn ta lại bị cái tên Vũ Văn Đạc không giấu nổi hai lượng hàng trong bụng này bán rồi?
Đáng giận nhất là Hách Liên Vân Vân này, lại đang giả vờ trang ngẫu nhiên gặp ở đây.
Chỉ thấy nàng ta vẫy tay, lộ vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng: "Các ngươi ra ngoài chơi, làm sao cũng không gọi ta nha?"
Gọi ngươi hay không... thì không phải ngươi đều đã đến rồi sao?
"Vân điện hạ." Giọng điệu Triệu Nhữ Thành vẫn rất ôn hòa:
"Chúng ta chỉ tùy tiện dạo chơi, lại không coi như du ngoạn.
Đang định trở về đâu."
Hắn ta không mất lễ phép, cũng rất có khoảng cách. Tóm lại là vừa mở miệng đã muốn trở về, không cho Hách Liên Vân Vân cơ hội phát huy.
Thật sự không biết Hách Liên Vân Vân cũng đang mắng trong lòng đâu.
Đã nói là gặp ngẫu nhiên trên đường, Vũ Văn Đạc ngươi lại giương cổ rống to cái gì? Sợ Triệu Nhữ Thành không biết bản công chúa đã sớm có dự mưu sao?
Nhưng người thì đã gặp rồi, chuyện cũng đã xảy ra, không cách nào để sửa chữa nữa.
Nàng ta đành phải kiên trì, tiếp tục diễn "gặp ngẫu nhiên"
Hách Liên Vân Vân như vô ý dùng đôi mắt màu xanh biếc quét qua Vũ Văn Đạc một lần, giọng mang tiếc nuối: "A? Vậy thật là không đúng dịp rồi."
"Không, không, không có việc gì đâu! Chúng ta vừa mới ra ngoài mà! Phong tình dị quốc này làm thần lưu luyến quên về nha!" Vũ Văn Đạc cười rất chân chó, lại còn vỗ bả vai Triệu Nhữ Thành:
"Duệ cai, không phải ngươi rất có hứng thú với 'Tề quán' sao? Sao chúng ta không đi vào đó dạo chơi?"
Triệu Nhữ Thành quả thực có ý này, nhưng cũng không để mình biểu hiện quá tò mò, chỉ nhạt giọng hỏi: "Ô? Nơi đội ngũ xuất chinh của Tề quốc đang ở tạm, có tiện đi dạo sao?"
"Vậy thì có gì mà không thể!" Vũ Văn Đạc khoát tay áo: "Ngày bình thường, Tề quán này vốn mở ra với các phương, mở cửa làm ăn đâu, không chỉ chiêu đãi người Tề. Mục viên chúng ta không phải cũng vậy sao? Chuyện không khác gì lắm"
Vũ Văn Đạc nói tràn đầy tự tin, trong lúc nói cười đã sắp xếp hết thảy mọi chuyện.
Triệu Nhữ Thành lại càng nghiến răng.
Nhìn điệu bộ này của Vũ Văn Đạc, không biết y đã quen thuộc Phong thành này đến mức nào rồi. Cho dù chưa từng tới, thì chắc chắn đã sớm hiểu rõ thông qua tình báo.
Một loạt phàn nàn không giới hạn ở trước mặt mình vừa rồi quả nhiên là kế sách phân tâm. Ở giữa còn queo sang khuyến khích hắn lên Quan Hà Đài so võ.
Đại cẩu hùng ngã nhào —— chơi hoa chiêu à!
Điều khiến cho Triệu Nhữ Thành tức giận nhất là hắn ta lại không thể nhìn ra!
Hắn ta đã hơi hoài nghi có phải đầu óc của mình bị ma khí Biên Hoang ăn mòn rồi. Chẳng lẽ đã lưu lạc tới mức ở trên cùng một tiêu chuẩn với Vũ Văn Đạc rồi?
"Được, vậy thì vào xem thôi." Hắn ta nhạt giọng nói.
"Được!" Hách Liên Vân Vân vui vẻ cười: "Ta luôn rất hiếu kì về phong cảnh Tề quốc đâu! Thích vô cùng, mong mỏi trong lòng!"
Vũ Văn Đạc:...
Trùng hợp như vậy sao? Trước kia thần cũng chưa nghe ngài nói đó.
Trái lại, thần còn nghe nói cái gì mà sớm tối muốn cưỡi ngựa đạp Trung Cảnh, quất roi Đông Tề...
Triệu Nhữ Thành càng không lời nào để nói.
Ba người liền kết bạn, đi vào trong Tề quán.
Triệu Nhữ Thành và Vũ Văn Đạc ra ngoài một mình, không biết Hách Liên Vân Vân thoát khỏi người hầu thế nào, mà lúc này cũng vô câu vô thúc.
"Chúng ta đi Tề quán, bại lộ thân phận thì không tốt" Hách Liên Vân Vân rất tự nhiên đi tới vị trí trung tâm, ngăn cách Triệu Nhữ Thành và Vũ Văn Đạc, lại cười nói rất tùy ý: "Đừng lại gọi ta là Vần điện hạ, gọi ta A Vân đi!"
Vũ Văn Đạc mở miệng nói: "Được rồi, A..."
Hách Liên Vân Vân liếc mắt đã quyết định cho y: "Ngươi thì gọi ta là Vân đại nhân"
Vũ Văn Đạc cười hào sảng: "A Vân đại nhân. Ta nhớ rồi, nhớ rất kỹ"
Triệu Nhữ Thành không còn gì để nói, hào kiệt thảo nguyên ngươi đã nói đâu? Chỉ đối mặt với một công chúa đã nịnh nọt như vậy, chẳng lẽ Vũ Văn Đạc ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?
"Nhữ Thành?" Đôi mắt màu xanh biếc của Hách Liên Vân Vân nhìn hắn ta.
Triệu Nhữ Thành nghiêng người vô cùng trôi chảy, ra hiệu mời:
"A Vân, mời ngươi vào trước."
Hách Liên Vân Vân cười xán lạn, xung phong lên trước, dẫn đầu đi vào bên trong "Tề quán".
Tề quán chiếm diện tích cực rộng, gọi là "Quán", thực ra lại là một quần thể kiến trúc rất lớn, đình đài lầu các, cái gì cũng có.
Chỉ lấy chủ quán làm mặt tiền, rất nhiều kiến trúc đều ở phía sau chủ quán, dùng nguyệt môn đi thông nhau.
Nếu không thì không thể nhẹ nhõm chứa được đội ngũ xuất chinh mấy trăm người.
Vật phẩm kinh doanh chủ yếu đương nhiên là đặc sản nổi danh của Tề như trà, hải vị,... vân vân, thậm chí còn bán chút muối biển.
(hải vị: món ăn hải sản quý)
Đội ngũ ba người trên thảo nguyên tiến vào trong quán, đã có gã sai vặt quần áo đúng mức tiến lên đón tiếp: "Mấy vị khách quan, mời tới bên này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad