Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2238 - Thân này như vỏ (2)



Chương 2238 - Thân này như vỏ (2)




Chương 2238: Thân này như vỏ (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đối diện với sự gian nan và đắng chát của gã, Vương Trường Cát chỉ nhàn nhạt nói: “Ta thấy ngươi cũng đang đuổi theo Vô Sinh giáo… Vô Sinh giáo là do một tay hắn ta sáng lập nên, ngươi nói xem hiện giờ thực lực của hắn ta thế nào?”
Hiện giờ Phương Hạc Linh đã có thể lý giải được, tà giáo với quy mô lớn như Vô Sinh giáo đây có thể tụ tập được sức mạnh cỡ nào, thì cần có được sức mạnh cỡ nào mới có thể chống đỡ nổi.
Gã vẫn cho rằng Vô Sinh giáo ước chừng chính là Bạch Cốt đạo đổi mặt thôi.
Ước chừng vị trí của Trương Lâm Xuyên trong Vô Sinh giáo còn cao hơn cả trước kia…
Nhưng gã vẫn không ngờ nỏi, Trương Lâm Xuyên lại chính là Giáo tông lập nên Vô Sinh giáo, cả Thần Chủ, Đạo Chủ, Giáo Chủ kiêm một thân.
Kết quả xấu nhất lại trở thành hiện thực!
Nếu Vô Sinh giáo là do tự tay Trương Lâm Xuyên sáng lập, vậy thì không thể đo lường nổi thực lực của Trương Lâm Xuyên rồi.
Nhất là chữ “vậy” mà Vương Trường Cát vừa mới nói kia.
Mạnh như Vương Trường Cát, cũng đang đuổi theo Vô Sinh giáo, bọn họ dã từng tranh giành nhục thân lân xnhau, lại thêm sự tình hủy diệt thành vực Lâm Phong, khẳng định là có huyết hải thâm cưu, nhưng Vương Trường Cát vẫn không trực tiếp đánh đến tận cửa tìm Trương Lâm Xuyên kìa!
Điều này nói lên cái gì?
Rõ ràng Vương Trường Cát đang nói…
“Chênh lệch giữa ngươi và Trương Lâm Xuyên thật sự còn lớn hơn cả chênh lệch giữa ngươi và ta.”
Đáp án này không chút nào che giấu, mà nó trần trụi như thế.
Nhưng không khỏi hơi quá tàn khốc rồi.
“Ta biết rồi.” Phương Hạc Linh nói vậy.
Lần đầu tiên trong mắt Vương Niệm Tường có vẻ kinh ngạc.
Tựa hồ như kinh ngạc khi thấy Phương Hạc Linh mà theo như y thấy là yếu ớt vô cùng lúc này lại có thể bình tĩnh.
Làm một người còn bình thường hơn cả người bình thường, mỗi ngày đều ở chung với một đống quái vật, nhất là mình cũng dần dần biến thành quái vật, thực ra ý chí của Phương Hạc Linh vẫn luôn ở bên bờ vực sụp đổ, gã không ngừng điên cuồng, không ngừng xé rách, không ngừng thôi miên bản thân.
Làm vậy, dù Phương Hạc Linh có mạnh lên, bất quá cũng chỉ là một con cọp giấy, chớ nói chi gã còn xa lắm mới tới được mức độ cường đại.
Vương Trường Cát liếc mắt một cái đã thấy rõ bản chất yếu đuối của gã.
Cũng vì biểu hiện tỉnh táo của gã lúc này mà hơi kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở kinh ngạc mà thôi.
Y không nói gì, chỉ chậm rãi thu lại bàn tay lơ lửng trước mi tâm của Phương Hạc Linh.
Mà trong nhận thức của Phương Hạc Linh….
Hết thảy đều đang lùi lại.
Thân thể của gã bay vọt lại sau lưng.
Thần hồn của gã vẫn đang sôi trào, lại về với sôi trào trước đó.
Hai con mắt gã đỏ kè như máu, chủy thủ dừng giữa ngón tay.
Lúc trước coi như gã chia ra một phần hồn, xương, thịt, máu, vậy mà thời gian như dừng lại ở trước lúc gã chia, căn bản còn chưa đến bước chia.
Dường như tất cả chỉ là một giấc mộng, tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Gã chỉ vừa mới xoay người lại, vừa mới nhìn thấy Vương Trường Cát đang chiếm lấy nhục thân của Trương Lâm Xuyên kia mà thôi!
Trong lòng gã tràn đầy rung động, không biết nói gì!
Đôi mắt lạnh nhạt lại thâm thúy kia nhìn lại: “Sức mạnh có thể cho ngươi tiêu hao cũng không nhiều, ngươi xác định muốn lãng phí hết như thế à?”
Trước khi Tàn Kiếm thuật của ta được phát động đã bị chế trụ sao?
Không hiểu sao Phương Hạc Linh tự nghi ngờ bản thân, nhưng cũng vô thức nghe theo đề nghị của y mà tán đi Tàn Kiếm thuật.
“Vừa rồi…”
Gã vừa muốn hỏi xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nhưng vừa há miệng đã bị chặn đứng.
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện.” Vương Trường Cát nói vậy.
Giờ khắc này.
Phía sau Phương Hạc Linh là núi cao tùng lớn, trên cây tùng treo một giáo đồ Vô Sinh giáo, trạng thái chết thật thê thảm.
Vương Trường Cát tuy mặc trang phục phổ thông nhưng khí chất rất đặc biệt ngừng đối diện với gã, chỉ duy trì một khoảng cách coi như dư giả.
Sau đó, một mình cất bước.
Chỉ bước một bước đã tới trước mặt Phương Hạc Linh.
Sau đó, y nắm lấy cánh tay gã.
Lại một bước, dắt gã nhảy xuống núi cao.
Đâu phải Phương Hạc Linh không nghĩ đến chuyện né tránh, nhưng căn bản không tìm được cơ hội để né tránh.
Cuối cùng, với tất cả suy nghĩ và sức mạnh của mình, gã vẫn không biết nên tránh đi thế nào.
Cái tay bắt lấy cánh tay gã kia như đã cắm rễ vào người gã, sợi rễ cắm thật sâu vào trong máu thịt gã, khiến cho gã không thể nào thoát khỏi.
Thế là, gã cứ như thế mà quay lưng lại, rơi xuống núi cao.
Bên tai là tiếng gió rít lạnh thấu xương, từ góc độ này gã còn có thể nhìn thấy giáo đồ Vô Sinh giáo bị mình xâu trên tàng cây rồi bóp nát trái tim.
Trong chớp mắt đó, gã gần như nghĩ rằng đối phương muốn ném mình chết.
Nhưng gã không rơi nữa.
Vương Trường Cát vẫn kéo lấy gã, trực tiếp va vào trong cách đá.
Nhưng cảnh tượng lấy thân đập nát đá cũng không xảy ra, vách đá tự nhiên tách ra một cái cửa hang, vừa đủ để cho hai người ẩn thân trong đó.
Vương Trường Cát buông lỏng tay.
Cảm giác bị kiềm chế gắt gao kia lập tức biến mất.
Phương Hạc Linh như trút được gánh nặng đang muốn mở miệng hỏi thăm thì Vương Niệm Tường nhìn gã một cái.
Gã hiểu được ý tứ trong ánh mắt này.
Không cần nói.
Thế là gã nghiêm túc ngậm miệng lại.
Gần như trong một chớp mắt tiếp theo, gã liền nghe được tiếng nổ như vỡ trời!
Khí thế kinh khủng phát tiết khắp tứ phía, hẳn là có một vị cường giả không biết tên đang giáng lâm núi cao!
Trái tim Phương Hạc Linh lập tức thọt lên tận cổ họng.
Bởi vì, rõ ràng, nghe động tĩnh thì vị cường giả kia dừng lại bên cạnh cây tùng kia.
Nói cách khác, rất có thể người đến là cường giả trong Vô Sinh giáo.
Hôm nay nếu không có Trương Trường Cát xuất hiện, chắc chắn gã đã rơi vào tay đối phương rồi!
Mà bây giờ….
Bọn họ cứ như vậy, vô cùng đơn giản nhảy xuống khỏi vách núi cao, sau đó, đục thủng một lỗ trên vách núi, là có thể giấu diếm được vị cường giả với tốc độ kinh khủng này sao?
Thậm chí còn không cần phong bế cả cửa hang luôn?
Phương Hạc Linh gần như định phóng thích đạo thuật kết một miếng tường đất, để cho bọn họ ẩn thân kín đáo hơn. Nhưng càng không dám làm ra động tĩnh gì.
Bọn họ chỉ đơn giản là đứng đây thôi, cũng không thấy Vương Trường Cát thi triển bất kỳ bí thuật gì… Thật sự sẽ không bị phát hiện sao?
Điều này khiến Phương Hạc Linh cảm thấy may mắn, đồng thời lại hơi hoài nghi nhân sinh.
Không bao lâu sau, đáp án của câu hỏi xuất hiện.
Vị cường giả Vô Sinh giáo kia lại nổ đùng một cái, giây lát đã đi xa.
Từ đầu tới cuối, vị cường giả không biết tên kia của Vô Sinh giáo không hề chú ý chút nào đến vách đá dựng đứng.
Chỉ một tí khoảng cách thôi mà thực sự lừa được người này cơ!
Làm sao làm được?



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad