Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1080: Lương ngộ

Chương 1080: Lương ngộ
Ông ta mời Đỗ Như Hối đến Lăng Tiêu Các, không phải thật sự muốn ôn lại chuyện cũ. Chẳng qua là muốn tỏ rõ thái độ, Lăng Tiêu Các vẫn luôn luôn giữ vững thế trung lập, Vân quốc không hề chủ động muốn liên minh với bất kỳ thế lực nào mà cũng không muốn kết thù với ai.
Ông ta tin rằng Đỗ Như Hối cũng hiểu rõ điểm này, hơn nữa sẽ không để ý.
Đỗ Như Hối cười, ngón tay nhẹ nhàng sờ dọc theo miệng chén trà nhỏ, trong mắt hiện vẻ hoài niệm.
Hình như ông ta đã hoàn toàn quên mất hung thủ đã giết chết Đổng A, cũng thật sự không hề lo lắng nữa. Có Trang Cao Tiện tự mình ra trận, tuyệt đối không thể có khả năng thất bại.
"Với thiên phú của ngươi, có lẽ rất nhanh có thể tái hiện lại thịnh cảnh của thời đại cửu đại tiên cung rồi."
Ông ta không khỏi thử đò xét, nói: "Ta rất mong đợi ngày đó"
Diệp Lăng Tiêu nhíu mày: "Các ngươi vua giỏi thần trung, tiếng tăm đều tốt. Trong tương lai không xa, chắc hẳn cũng có thể sáng tạo nên công lao sự nghiệp như Ung Minh Đế"
Đỗ Như Hối nhất thời cạn lời, mất một lúc mới nói tiếp: "Ta không phải có ý đó"
Cửu đại tiên cung hoành thế, tất nhiên lừng lẫy, nhưng cuối cùng cũng đều bị người ta đánh đổ từng cái một. Mong ước của Đỗ Như Hối, không hề may mắn.
Còn lời Diệp Lăng Tiêu đáp lại, lại càng sắc bén.
Nhắc đến Ung Minh Đế, vốn là ám chỉ đến việc Trang quốc lập quốc bất chính, Trang thái tổ Trang Thừa Càn là phản thần của Ung quốc. Mà ai ai cũng biết rằng, Ủng Minh đế Hàn Chu là người tạo nên thời đại cường thịnh của Ung quốc, nhưng cũng ngay lúc đó bỏ mình, bỏ dở bá nghiệp.
Diệp Lăng Tiêu đương nhiêu hiểu Đỗ Như Hối cũng không hề có ý nguyền rủa mình, ông ta chẳng qua đang dò xét bí mật của Trì Vân Sơn mà thôi. Có lẽ ông ta đã đoán được gì đó, đang hoài nghi Lăng Tiêu Các có phải đã nhận được truyền thừa hoàn chỉnh của Vân Đỉnh tiên cung hay không.
Nhưng ông ta giả bộ như không hiểu.
"Lời này nên nói như thế nào? Ai có thể đoán được tâm tư của Đỗ Như Hối, ai có thể chắc chắn, Đỗ Như Hối có ý gì chứ?"
Diệp Lăng Tiêu uống một ngụm trà thơm, thong thả ung dung nói: "Lần trước ngươi đến Vân quốc, ta còn tưởng ngươi thật sự chỉ tùy tiện đi dạo thôi. Ai ngờ ngươi khiến cho mây mù dày đặc, khiến ta rất mê mang! Không ngờ ngươi lại làm ra một chuyện lớn như vậy, thật là khiến cho thiên hạ khiếp sợ."
Đây là đang giếễu cợt lần trước Đỗ Như Hối giả bộ. Ngoài mặt là áp tải Khương Vọng về Lăng Tiêu Các, phán định lời Khương Vọng nói là thật hay giả, trên thực tế là muốn thử dò xét thái độ của Diệp Lăng Tiêu, muốn chuẩn bị bước cuối cùng cho cuộc chiến giữa hai nước Trang Ủng.
Giễu cợt ông ta tâm tư thâm trầm.
Đỗ Như Hối cười khổ nói: "Thiên hạ sóng gió kịch liệt, Trang quốc từ trước đến nay vẫn luôn yếu thế, không thể không cẩn thận lèo lái. Hơn nữa, Lăng Tiêu Các từ trước đến nay vẫn luôn giữ thế trung lập, từ xưa đến nay, người giữ thế trung lập, không can thiệp, không dính líu, không biết, vẫn luôn là người an toàn nhất"
Không can thiệp, không dính líu, không biết, là ba yêu cầu tăng lên dần dần.
Không liên quan đến tình thế, không dính líu đến nhân quả, tốt nhất chính là bản thân cái gì cũng không biết, như vậy mới có thể thật sự giữ thế trung lập tuyệt đối.
Diệp Lăng Tiêu đương nhiên không đồng ý với quan điểm này.
Vân quốc có thể "không can thiệp, không dính líu" nhưng không thể "không biết" được.
Tự phế võ công, tự biến mình trở thành người mù, kết quả duy nhất chính là mặc người chém giết.
Hơn nữa điều ông ta không hài lòng chính là, Đỗ Như Hối lại có thể cho rằng bản thân ở vị trí yếu thế khổ sở, bày ra dáng vẻ giống như bị tổn thương sâu sắc. Làm gì cũng là bởi vì bị buộc bất đắc dĩ, trên đời này ai ai cũng đang làm tổn thương, ăn hiếp ông ta.
"Đỗ tướng quốc" Giọng Diệp Lăng Tiêu hơi gần xuống: "Nơi ngươi nên chỉ điểm, là ở triều đình Trang quốc."
Tướng quốc Trang quốc, ở Lăng Tiêu Các chỉ chỉ trỏ trỏ sự vụ, đã vượt quá giới hạn rồi.
Đỗ Như Hối cũng không tranh cãi, chắp tay nói: "Là ta lỡ lời. Vẫn xin Diệp các chủ lượng thứ cho."
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng dễ nghe từ xa vang đến.
"Cha, người về rồi!"
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, dẫn theo một cô bé xinh xắn đáng yêu, đi vào Đình Vân Tạ.
Nhìn thấy Đỗ Như Hối vô cùng khí độ, Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng hành lễ một cái, ý là gặp qua, sau đó quay đầu nhìn về phía phụ thân của mình, hỏi: "Cha?"
Nàng đương nhiên đang vội vã muốn biết được tin tức của Khương Vọng.
Từ lúc trừ tịch Khương Vọng không từ mà biệt đến nay, đã qua mấy ngày.
Nhiều ngày vậy rồi mà vẫn chưa có tin tức gì.
Khương Vọng cho dù phải về Tề quốc thì cũng không thể không nói với nàng một tiếng nào như vậy. Lại càng không thể không nói tiếng nào với An An. Nhất định là bị việc gì cản trở, thậm chí là đã xảy ra chuyện.
Cho nên nàng nhõng nhẽo cứng rắn van cầu, cầu xin Diệp Lăng Tiêu ra mặt tìm kiếm. Ngay khi Diệp Lăng Tiêu vừa trở về, liền đến hỏi tin tức.
Diệp Lăng Tiêu nhìn nàng một cái, dịu dàng nói: "Ngồi."
Chỉ một chữ này, nói rõ lúc này không tiện nói chuyện của Khương Vọng.
Diệp Thanh Vũ cũng kiềm chế, đồng thời kéo nhẹ bàn tay nhỏ bé của Khương An An.
Khương An An vô cùng hiểu chuyện, mặc dù trong lòng rất lo lắng cho ca ca, nhưng không hề ồn ào. Chỉ yên lặng theo sát Diệp Thanh Vũ, trong đôi mắt to xinh đẹp như đang ngân ngấn nước, lại không hề nói tiếng nào.
"Thanh Vũ cũng đã lớn như vậy rồi, lớn lên xinh đẹp như người trong tranh, phiêu miểu tựa tiên tử. Thật là có phong thái của lệnh phu nhân năm đó."
Đỗ Như Hối đương nhiên biết, cô gái trước mắt đây chính là con gái yêu Diệp Thanh Vũ của Diệp Lăng Tiêu.
Nhưng ông ta cũng hiểu tính cách của Diệp Lăng Tiêu, những chuyện liên quan đến mẫu thân của Diệp Thanh Vũ, người kia rất dễ ghen tị. Cho nên khen mấy câu xong liền đời mắt, nhìn cô bé con mà nàng đang dắt ta, hỏi: "Bé gái này là?"
"Nó tên là Khương An An, là đệ tử thân truyền mà ta mới thu nhận, khai mạch chưa lâu." Diệp Lăng Tiêu nói.
Đỗ Như Hối vẫn nhìn Khương An An, về mặt hiền hòa: "Bé con, ngươi giống như đang rất buồn. Có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại buồn như vậy không? Có lẽ ta có thể giúp cho ngươi."
Khương An An nhìn ông ta một chút, không nói, chỉ núp sau lưng Diệp Thanh Vũ. Từ trước đến nay cô bé vẫn hơi hơi sợ người lạ, chỉ là nhìn qua ông lão này có vẻ rất hiền lành.
Diệp Lăng Tiêu cười: "An An thật thông minh, chúng ta phải luôn giữ vững cảnh giác đối với người xấu."
Khương An An và thiếu niên mà ông ta nhìn thấy ở Kỳ Xương sơn mạch ngày đó, mặt mày có chút giống nhau. Đỗ Như Hối hiển nhiên đã nhìn ra một chút gì đó.
Nhưng Diệp Lăng Tiêu từ đầu đã không hề cản Diệp Thanh Vũ mang theo tiểu An An đến đây, tất nhiên cũng có lý do của ông ta.
Ông ta chính là muốn Đỗ Như Hối nhìn ra, đồng thời cũng muốn nói cho Đỗ Như Hối biết, Khương An An là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Các, Lăng Tiêu Các không nghi ngờ gì chính là nơi chống lưng cho Khương An An.
Khương Vọng ông ta mặc kệ, nhưng mà Khương An An, quân thần Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối cần phải từ bỏ mọi thủ đoạn!
Mặc kệ Trang Cao Tiện đuổi giết Khương Vọng là ông ta giữ thể điện cho quân thần Trang quốc. Còn hiện tại bảo vệ Khương An An bình an vô sự chính là thể điện mà quân thần Trang quốc nhất định phải cho ông ta.
Với trí tuệ của Đỗ Như Hối, đương nhiên có thể nghe hiểu những điều mà ông ta muốn nói.
Ông ta chỉ bỏ chén trà nhỏ xuống, cười ôn hòa nói: "Nổi hứng mà đến, tận hứng mà đi. Lần lương ngộ này đã hết, vậy thì Đỗ mỗ không tiện quấy rầy nữa"
Bên dưới mặt nước càng yên tĩnh, thường thường lại càng thêm hung hiểm.
Diệp Lăng Tiêu chỉ nói...
"Lần này đi núi cao sông dài, xin hãy đi chậm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad