Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3379. Không cho nói, không được nhúc nhích (3)



Chương 3379. Không cho nói, không được nhúc nhích (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hai yêu rời khỏi rừng không xa, nhanh chóng bay về phía trước, bên trên là trời cao, bên dưới là biển rừng. Đưa mắt nhìn khắp bốn phía, tầm mắt vô cùng khoáng đạt nhưng lại không thể nhìn thấy những con đường khác, cũng không nhìn thấy nơi tận cùng của biển rừng.
Chỉ có lúc cúi đầu, mới có thể nhìn thấy con đường uốn lượn mà mình đã vất vả đi tới này. Nhưng hiện tại bọn họ đang ở đâu thì lại không thể xác định rõ được. Có điều, cách cánh rừng, cứ phi hành theo con đường nhỏ như ẩn như hiện phía dưới, cũng không sợ lạc đường.
"Ta hiểu rồi! Thần Tiêu Thần Tiêu. Truyền thừa của Vũ Trinh Đại tổ không phải là lấy được từ trên bầu trời đấy chứ?" Vũ Tín giương cánh, trên không trung xẹt qua một đường quỹ tích xinh đẹp, so với Hùng Tam Tư cẩn thận, hắn ta thoải mái hơn rất nhiều.
Dưới vòm trời rộng lớn vô ngần này, hắn ta cảm nhận được sự tự do đã lâu rồi không thấy, ngữ khí cũng nhẹ nhõm hơn: "Trên trời không có rừng cũng chẳng có lá cây, dây leo cũng không bò lên được, có lẽ sẽ không còn thứ quỷ quái gì..."
"A." Hắn ta nhíu mày: "Trên trời sao lại có rơm rạ?"
Hùng Tam Tư nghiêm nghị giương mắt, nhìn thấy từng cọm rơm khô héo đột nhiên xuất hiện trên trời cao, bồng bềnh rơi xuống. Tình trạng này khá quỷ dị, trên trời cao sao lại có rơm rạ? Nó từ đâu đến?
Ngữ khí của Vũ Tín cũng trở nên cẩn thận, suy nghĩ nói: "Những cọm rơm này sẽ không biến đổi thành quái vật đấy chứ?"
Lời còn chưa dứt.
Từng cọng rơm khô héo kia liền đột nhiên xuyên thẳng qua, giống như có một đôi tay vô hình điều khiển bọn hcunsg, bện lấy một loại... sinh mệnh không được phép tồn tại trên đời.
Sở dĩ nói là sinh mệnh, bởi vì trong con đường tắt mà những cọng rơm rạ kia xuyên quá, có sinh khí đang tỏa sáng.
Vì sao nói không được phép tồn tại trên đời?
Bởi vì trong quá trình rơm rạ đang bệnh, trên không trung liền vang lên tiếng quỷ khóc thê lương. Thần bi quỷ khóc, trên đời này không dung.
Tiếng quỷ khóc đột nhiên vang lên kia mang theo cảm giác hung ác nhưng cũng giống như đang thúc đẩy cái gì đó.
Từng người bù nhìn rơm trông vô cùng âm trầm cứ vậy mà xuất hiện.
Là người bù nhìn rơm, mà không phải là yêu bù nhìn rơm, bởi vì người có nhân khí, không có yêu khí.
"Không được ăn ngũ cốc của ta, bảo những con ác cầm kia không được tới gần.
Người bù nhìn, người bù nhìn.
Khoác vải bố, thắt dây màu.
Không có mắt, không có âm thanh.
Không cho nói, không được nhúc nhích!"
Vô số người bù nhìn lộn xộn rơi xuống như mưa, những đám mây trắng giống như cũng bị phủ kín bởi màu vàng rơm rạ.
Dải lụa màu tung bay trong không trung giống như chiến kỳ, những con mắt được may kia xoay vòng tròn, những bàn tay ốm yếu bị một tầng chú văn vờn quanh, trong lòng bàn tay đều có binh khí.
Hoặc là lấy cỏ tranh làm kiếm, hoặc là lấy cỏ răng cưa làm đao, hoặc là lấy gai cỏ làm thương, hoặc là lấy dây leo làm roi.
Bọn chúng đều như có võ nghệ bất phàm, thậm chí còn tụ thành quân trận, liên tiếp rơi xuống, đuổi giết hai yêu quái trên không trung này!
Vũ Tín nắm chặt trường thương, thần sắc đề phòng: "Những quái vật rơm rạ này không phải sẽ..."
Chát!
Hùng Tam Tư vươn tay tát cho hắn ta một cái: "Ngậm miệng!"
Quay người xông thẳng lên, đao quang ngút trời, chiến đấu với những quái vật rơm rạ này trên không trung.
Một trận chém giết kịch liệt diễn ra như thế!
Rơm rạ bay đầy trời, đao quang như bạch hồng.
Trận huyết chiến này kéo dài trọn vẹn hai canh giờ.
Tại thời khắc nào đó, Hùng Tam Tư đã liên tục phá vỡ ba tòa quân trận, đột nhiên bị một tên người bù nhìn rơm giết đến gần! Thanh đao răng cưa lấp lóe hàn mang nghiêng sát mà qua, Hùng Tam Tư lui người, hiểm hiểm tránh đi.
Nhưng mặt nạ vẫn bị chém vỡ thành hai mảnh rơi xuống đất, khuôn mặt lồi lõm như đồi núi của hắn ta cũng không còn bị che lấp nữa.
Thân ảnh đang múa thương của Vũ Tín đột nhiên dừng lại.
Tương giao mười năm đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy gương mặt của Hùng Tam Tư.
Đây là một gương mặt đáng sợ đến mức nào?
Trên mặt là những vết đao chi chít, những khối thịt bị lật lên đã kết thành sẹo giống như bờ ruộng. Cả khuông mặt không có chỗ nào là lành lặn, căn bảo không thể nhìn thấy diện mạo ban đầu như thế nào.
Kình Diện Yêu, Kình Diện Yêu.
Hóa ra hai chữ "Kình Diện" là vì thế này mà tồn tại.
Tội tù còn chỉ bị khắc nên một chữ, còn Hùng Tam Tư bị tội gì là ra nông nỗi này?
Âm thanh thô ráp khó nghe xé rách màng nhĩ của Vũ Tín —— "Ngươi ngại chết chưa đủ nhanh sao?"
Áo bào đen quấn thân bị xé rách, để lộ thân hình phong yêu tay vượn! Hùng Tam Tư huơ đao hẹp, so với Vũ Tín càng giống một con diều hâu tự do hơn, không chút kiêng kỵ lại lần nữa giết tiến vào trời cao.
Quanh thân Vũ Tín quấn ánh điện, đón những cơn gió lạnh thấu xương, nhảy lên thật cao.
Mười năm rồi nhưng hắn ta đột nhiên phát hiện, mình vẫn không biết gì về Hùng Tam Tư.
...
"Ngươi nói Hùng Tam Tư năm đó là thế nào'
Chu Lan Nhược ôm huyền cầm, chậm rãi bước đi.
Trong khu rừng mờ tối, nhờ có bóng hình xinh đẹp này mà trở nên sáng tỏ.
"Nào có cái gì mà năm đó? Năm đó những kẻ biết hắn đều đã chết." Chu Tranh ở một bên nói.
Chu Lan Nhược có chút đăm chiêu: "Yêu quái có lai lịch như vậy ở Tử Vu Khâu Lăng cũng không ít."
Chu Tranh cũng trở nên cảnh giác: "Ý ngài là..."
Chu Lan Nhược quả quyết nói: "Hổ Thái Tuế chắc chắn có âm mưu!"
"Mưu đồ của Thiên Tôn không phải là thứ chúng ta có thể can thiệp. Bây giờ Thiên Chu nương nương lại trọng thương chưa lành..."
"Sao huynh trưởng lại tự coi nhẹ mình như vậy? Mặc dù đây là trò chơi của kẻ chấp cờ nhưng giờ phút này chúng ta đang tranh sát trên bàn cờ, quân cờ thắng bại, có đôi khi cũng có thể quyết định được thế cuộc thắng bại." Chu Lan Nhược gảy nhẹ ngón tay ngọc, nhẹ nhàng gảy huyền âm, âm thầm trừ khử những nguy hiểm đang ẩn núp bên cạnh kia, chậm rãi nói: "Lui một bước mà nói, tuy rằng chúng ta đang ở trong cục, giờ phút này là chốt không thể lùi về sông. Nhưng nếu không thể phỏng đoán tâm tư kẻ chấp cờ... Bị tùy ý bỏ đi thì cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn." Hết chương 3379.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad