Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1470: Ánh trăng ánh tuyết (1)

Chương 1470: Ánh trăng ánh tuyết (1)
"Chắc hẳn có nguyên nhân gì đó." Khương Vọng không muốn tiếp tục nói về chủ đề Tam Phần Hương Khí Lâu, bèn hỏi: "Vừa xuất quan đã bị ngươi sai việc, còn chưa kịp hỏi ngươi, chuyện Hoàng Hà chỉ hội đã định xong chưa?"
"Chó nhà giàu đưa thiếp còn có thể có vấn đề gì? Mặc dù vẫn chưa đưa danh sách sau cùng lên ngự lãm nhưng nói chung cũng định ra rồi" Trọng Huyền Thắng khá hả hê cười cười, nói: "Chỗ kia không xử lý tình cảm được, vẫn cần có kỹ thuật mới xử lý chuyện này."
Khương Vọng lấy tay che mặt: "Ta không nhớ ta đã nói với ngươi chuyện Yến Phủ."
"Ngươi cùng Yến Phủ chạy đến Phù Phong tìm Liễu thị ở thế hiếp người, việc này đã truyền ra từ lâu rồi" Trọng Huyền Thắng cười lạnh: "Còn muốn giấu ta hả?"
Khương Vọng chỉ thấy đau đầu.
Từ đầu tới cuối hắn còn chưa nói lấy một câu ghê gớm, sao lại thành ra ở thế hiếp người rồi?
Lại nói, Yến Phủ thực sự là có tiền có thế, ta biết làm sao chứ?
Nói không chừng lời đồn đại này có liên quan tới Liễu Ứng Kỳ, mà cũng có thể là người khác. Khẳng định có không ít người ở Lâm Truy muốn quấy nhiễu hôn sự này với Yến Phủ... Nhưng khi ấy Liễu Tú Chương đã hứa hẹn sẽ xử lý tốt việc này, chờ nàng ra mặt, lời đồn đại gì cũng sẽ tiêu biến thôi...
Được rồi, để Yến Phủ tự đau đầu đi.
Khương Vọng lại hỏi: "Có mấy người Nội Phủ cảnh?"
Đại khái là bực mình vì Khương Vọng không chịu để lộ ra "Yến Phủ bí văn", nên Trọng Huyền Thắng trả lời rất lạnh lùng rất ngắn gọn.
"Ngươi, Lôi Chiêm Càn, Thôi Trữ."
"Ta biết Lôi Chiêm Càn"
Nghe được tên người quen, Khương Vọng nhẹ giọng cười cười, hỏi: "Còn Thôi Trữ này, là thần thánh phương nào?"
"Là nhân sĩ trong quân" Nói đến chuyện chính, Trọng Huyền Thắng cũng nghiêm túc: "Không phải xuất thân danh môn gì, chỉ có gia thế bình thường, vào quân đội, đánh lấy thành tích, hiện giờ đang ở trong Tù Điện quân, rất được Tu tướng quân coi trọng."
Chưởng quản Tù Điện quân là Tu Viễn, Khương Vọng biết người này.
Cũng là một nhân vật bò từ dưới tầng chót lên, khắp cả Tề quốc không có nhân vật họ Tu lợi hại thứ hai nào nữa, nhờ có Tu tướng quân coi như mới có được Tu gia. Nếu nói về nội tình, đương nhiên còn xa mới có thể so được với Trọng Huyền gia, Lý gia.
Điều kiện cơ bản nhất để được công nhận là một thế gia đỉnh cấp là phải có được tước vị thế tập võng thế, để đảm bảo thế gia sẽ qua được nhiều đời mà không rơi rớt.
Nếu không, dù là nhân vật lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể lấp lánh một thời, một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ lập tức như bèo dạt mây trôi mà thôi.
Nghe nói, vị Tĩnh Quý phi kia vẫn luôn thổi gió bên gối cầu tước cho Cao thị chính là vì lý do này.
Đương nhiên, chỉ cần Tu Viễn còn sống một ngày, người Tu gia sẽ còn một ngày cơ hội có thể bước chân vào vòng tròn thượng tầng Tề quốc.
"So với Vương Di Ngô thì người này thế nào?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng cười đáp: "Vương Di Ngô là đệ nhất trong quân rồi, từ du mạch đến chu thiên, đến thông thiên, đánh khắp trong quân đều không có địch thủ, một đường đứng đầu, một đường vô địch. Ta đoán hiện giờ vẫn không có ngoại lệ"
Mới đầu Vương Di Ngô còn là đệ nhất Tế quốc kia, nhưng vì có Khương Vọng xuất hiện nên chỉ có thể là đệ nhất giới hạn trong quân đội thôi.
Khương Vọng không cười: "Cho nên, đố thủ của ta chỉ có đường huynh của ngươi."
Đây không phải kiêu căng, đây là thực lực. Có thêm hai người tham dự trong hạng Nội Phủ, một người là bại tướng dưới tay, một người là thủ hạ của bại tướng dưới tay, hắn không còn lý do gì để lo lắng.
Duy chỉ có Trọng Huyền Tuân, tuy nói danh sách đã định ra, nhưng dù sao vẫn chưa tới bước cuối cùng, vẫn có thể có cơ hội xảy ra biến hóa, mà điều này thì phụ thuộc vào tâm tư Thiên Tử.
Trọng Huyền Thắng cũng thu nụ cười lại, nói: "Nếu Bệ hạ thực sự triệu y ra, có lẽ là vậy."
"Tức chết lão nương!"
Hương Linh Nhi quay lại lâu nghiến răng nghiến lợi căm hận.
Lão nương đến trước mặt ngươi ngươi cũng mặc kệ.
Chờ lão nương tới y quán, ngươi lại tới Tam Phần Hương Khí Lâu?
Muốn chơi trốn tìm với lão nương à?
Nàng ta càng nghĩ càng bực bội, hung hăng siết tay một trảo, lập tức có tiếng nổ bùm bụp vang lên.
Giờ đã vào đêm, Tam Phần Hương Khí Lâu lại càng thêm náo nhiệt.
Muội Nguyệt ngồi dựa vào bệ cửa sổ liếc sang, không kinh ngạc vì tiếng động khi nàng ta siết nát không khí mà phì cười vì mảnh thuốc cao da chó đen thui trên cánh tay nàng ta. Để che giấu sơ hở, Hương Linh Nhi còn cố ý vẽ thành vết bầm vì ngã trên người, sau khi được y quán bản địa nhiệt tình cứu chữa thì trở thành như bây giờ...
Một tiểu mỹ nhân xinh như hoa thế kia, dán cả cao da chó vào mà vẫn không bớt đi nửa phần nhan sắc, lại có vẻ vô cùng đáng thương, cũng có chút đáng yêu.
"Ngươi còn cười!" Hương Linh Nhỉ trừng mắt.
Nhưng trừng một cái, chẳng hiểu sao cơn giận cũng tiêu tan.
Lúc này, nàng ta chỉ thấy.
Nữ tử mặc váy đỏ ngồi dựa vào bên bệ cửa sổ, chỉ có thể nhìn nửa người.
Đùi phải khuất mất một nửa, tay phải đặt lên đầu gối phải, ngón tay ngọc xanh nõn xòe nhẹ ra, như một đóa ngọc lan.
Chân trái nhè nhẹ rủ xuống bệ cửa, làn váy đỏ rực phức tạp không thể che lấp đường cong cực kỳ ưu mỹ thân hình thẳng tắp, cân đối kia. Tuy chỉ lộ ra mắt cá nhân nhưng cũng đủ gợi ra ngọc tuyết, hoàn toàn không bị làn váy đỏ kinh diễm kia át đi.
Tà váy bồng bềnh như thủy triều đỏ.
Tay trái của nàng cũng rũ xuống lười biếng.
Đàu ngón tay cong cong mềm mại ôm lấy một bình ngọc mỏ hạc màu thiên thanh.
Không cần hình dung ra khuôn mặt của nàng.
Trong số tất cả Thiên Hương, Tâm Hương, Hương Linh Nhi thích nhất là khuôn mặt hơi xa cách mà mị hoặc này.
Cửa sổ mở rộng,, bên ngoài gió đêm mát mẻ phiêu phiêu quyện với ánh trăng lấp lánh.
Có gió thổi tới.
Làn gió dịu dàng tản mạn khắp nơi.
Dường như sự ồn ào náo động bên dưới lầu cũng biến mất.
"Ta vừa mới tức đến mù đầu, giờ mới chú ý tới" Cảnh đẹp mỹ nhân đương nhiên khiến người ta dịu lại, Hương Linh Nhi hòa hoãn hỏi: "Sao hôm nay ăn mặc tiên diễm vậy?"
Muội Nguyệt nhẹ nhàng nhếch miệng cười trả lời: "Nhắm rượu."
"Ngươi cười lên thật đẹp đó, muội muội tốt" Hương Linh Nhi sỉ ngốc bước lên một bước, nhưng lập tức cảnh giác dừng lại.
Nàng ta lắc đầu cười hì hì nói: "Ngươi mê người quá, khiến ta khó mà phòng bị được."
Muội Nguyệt không nói gì.
Hương Linh Nhi lại nói: "Ta nghe nói Khương đầu gỗ kia từ chối gặp ngươi?"
Nàng ta cười cười: "Như thế lại khiến tỷ tỷ thoải mái hơn rất nhiều"
Muội Nguyệt khẽ nói: "Đổi người khác đi, không cần phải tốn thời gian vào hắn. Người này một lòng hướng đạo, không thể lay động"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad