Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3191 - Độc Cô chân vô địch, phúc địa Đông Hải Sơn (3)



Chương 3191 - Độc Cô chân vô địch, phúc địa Đông Hải Sơn (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ngươi đã thắng qua bao nhiêu người cạnh tranh để được cơ hội khiêu chiến này?" Vì để tiêu hóa dược lực tốt hơn, trước khi khai chiến, Cung Bạch chủ động hỏi một vấn đề..
Giờ phút này, ông ta ngửi được mùi vị thơm ngọt từ hô hấp của mình, mỗi một ngụm khí thở ra, đều là lực lượng hòa hợp... Khiến cho người ta thỏa mãn.
Khương Vọng có hơi kinh ngạc, cũng chỉ là "hơi" mà thôi. Trạng thái của đối thủ trước mắt này có vẻ hơi kỳ lạ. Sức mạnh rất khổng lồ cũng rất lộn xộn, giống như một cái ấm nước đang sôi, tùy lúc có thể lật tung nắp ấm.
Hắn thậm chí còn lo lắng nếu mình ra tay chậm, người trước mặt này sẽ bị nổ tung.
Liền thuận miệng đáp: "Khoảng sáu bày gì đó, ta không để ý."
Trước kia, hắn chưa từng trải qua vòng loại khiêu chiến phúc địa nên lần đầu tiên biết phải cần đánh bại hết người cạnh tranh mới có thể lấy được cơ hội khiêu chiến phúc địa.
Có điều, chuyện này với hắn mà nói không hề khó khăn, thậm chí quá trình còn có chút nhàm chán. Rất nhiều người còn không thể mang đến cho hắn chút kinh hỉ như Bạch Ngọc Hà Nội Phủ Cảnh. Ít ra Bạch Ngọc Hà có thể khiến hắn sinh ra rất nhiều linh cảm trong chiến dấu. Mà những đối thủ này chỉ có chiến lực Thần Lâm chứ chiến pháp đều quá cổ xưa, khuyết thiếu tính sáng tạo. Tuy không thể nói là yếu nhưng đối với Võ An Hầu đã được Thuật viện Tề quốc nuôi đến kén ăn thì quả thực chẳng có gì đáng nhắc đến.
Cho nên, trong quá trình thi đấu giành lấy tư cách khiêu chiến, hắn chỉ đang nghiên cứu hệ thống chiến đấu của mình chứ không quá quan tâm vào đối thủ.
Cung Bạch nhướng mày, cảm thấy mọi chuyện cũng không đơn giản.
Tháng trước, bao gồm cả ông ta, tổng cộng có 12 người cạnh tranh tư cách khiêu chiến phúc địa. Tháng này lại có hơn 64 người tham dự cạnh tranh, điều này nói rõ người tham dự Thái Hư Huyễn Cảnh càng ngày càng tăng.
Mà người tên Độc Cô Vô Địch này lại có thể đánh bại tất cả, thực lực có lẽ cao hơn ông ta dự liệu.
"Như vậy à..." Cung Bạch đưa tay che miệng, ngáp một cái, âm thầm đưa thêm ba hạt Phí Huyết Thanh Đan vào miệng.
Mặt ông ta đột nhiên đỏ lên, huyết dịch nóng hổi bắt đầu dâng lên.
Bảy hạt đan dược vào bụng, mệnh ta do ta không do trời!
"A!"
Ông ta không bận tâm đến việc tán gẫu nữa, bởi vì sức mạnh trên người quá lớn nên cần phải phát tiết khẩn cấp. Vậy nên ông ta bỗng nhiên há miệng, một con hỏa long gào thét lao ra, đốt cháy không khí, lao thẳng tới đối thủ!
Nhưng ông ta chỉ thấy một bàn tay giơ lên, hỏa long ông ta phun ra... Vậy mà trực tiếp bị đè diệt.
Mà bên tai của ông ta, lại vang lên tiếng rống "A!" —— kia của mình.
Một tiếng này chẳng khác nào một thanh đao bằng âm thanh, đột ngột bổ vào lỗ tai của oong ta.
May mà có Xích Văn Kim Cương Đan hộ thể nên mới chỉ đau nhức chứ không bị thương.
"Hít!"
Ông ta hít sâu một hơi.
Nhưng chính tiếng "hít" này, cũng chia thành kiếm âm thanh, trảm môi lưỡi!
Bên tai dời sông lấp biển, trong miệng đại náo thiên cung.
Âm thanh kia thành đao, thành thương, thành kiếm, thành kích, càng đấu càng nứt, càng trảm càng nhiều.
Cung Bạch cưỡng ép nuốt tiếng kêu đau xuống, cưỡng chế tiêu diệt thanh âm, há mồm phun ra hai cái răng gãy cùng thanh văn kiếm khí.
Gương mặt vốn đã đỏ giờ nổi đầy gân xanh, cự lực to lớn như liệt diễm, sôi sục đốt ngoài thân!
Dưới loại Thanh Văn sát pháp quỷ dị này, ông ta không dám đánh lâu. Quyết ý lấy lực lượng đan dược to lớn, dùng núi cao đè trứng, một chiêu lật úp đối thủ!
Dưới tác dụng của Lục Sắc Linh Thân Đan, tốc độ của bản thân nhanh đến mức chính ông ta cũng khó nắm chắc.
Cả người như một luồng sáng lóe lên, chỉ lắc mình một cái, đã lướt qua Độc Cô Vô Địch.
Cũng may Độc Cô Vô Địch lập tức đuổi theo...
Lúc này trong đầu Cung Bạch chỉ toàn nghĩ xem làm cách nào để phát tiết lực lượng, ông ta cầm một đôi gai nước, thân hình di chuyển như lưu quang, thất khiếu phun sương trắng.
Chỉ thấy bên trên Luận Kiếm Đài, có hai đạo lưu quang đang truy đuổi lẫn nhau, nhanh chóng chuyển động.
Ở giữa có sương trắng bị kiếm khí xoắn nát, tỏa ra khắp nơi như sương.
Cả hai bên tiến vào giai đoạn tiếp xúc toàn diện, giết nhau giữa mỗi tấc vuông. Dưới loại trạng thái này, Cung Bạch có thể tùy ý phát huy sức mạnh của đan dược, giơ tay nhấc chân đều là dược lực, căn bản không sợ tiêu hao.
Nhưng rất nhanh ông ta liền cảm thấy khó chịu.
Khó chịu cũng không phải do mặt trái của đan dược phản hồi, mà ở chỗ mỗi một động tác của ông ta dường như đều bị đối thủ đoán được! Kiếm thuật của đối thủ nhìn không cao minh nhưng lại có khả năng chiến đấu vô cùng điêu luyện, thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, mỗi một kiếm đều có thể trảm đến chỗ khiến ông ta khó chịu nhất.
Còn có thanh âm đáng chết kia nữa!
Mỗi một lần giao kích va chạm, ông ta đều phải cố ý khống chế thanh âm. Mà đối thủ lại hừ hừ ha ha không ngừng. Công kích do thanh âm mang tới dầy đặc không dứt giống như thuỷ triều, lại càng ngày càng mạnh!
Ông ta giống như đang ngồi xổm ở nhà xí thì bị kẻ địch phá cửa xông vào, xách quần cũng không được mà không xách cũng không xong, quả thực khó xử.
Ông ta dứt khoát dùng đạo nguyên nhóm lửa, lấy khí huyết đã bị đốt nóng, phóng linh thức ra ngoài!
Ông ta cảm thấy mình như đang bùng nổ!
Dưới tác dụng của Ác Dương Hổ Phách Đan, lực lượng linh thức của ông ta đã vô cùng kinh khủng, mà chiến đấu liên quan đến linh thức cho dù là tại cấp độ Thần Lâm cũng là kỹ xảo khá cao siêu.
Dùng thần hồn thế này nghiền ép đối thủ, có lẽ có cơ hội?
Đây là một lần dốc hết toàn lực, đau nhức phục đan dược giải ngàn sầu!
Ông ta cảm thấy lực lượng của mình đang tăng lên, tăng lên gần như vô hạn, giống như chạm tới giới hạn nào đó chưa từng chạm đến.
Nhưng ngay khi khí thế đã ở đỉnh cao nhất, chợt có một kiếm, nhẹ nhàng vẽ một vòng trên trán ông ta.
Cung Bạch đang không ngừng bành trướng lực lượng nhục thân, lực lượng đạo nguyên, lực lượng thần hồn, đang trong vọng tưởng không ngừng cường đại, bỗng nhiên cảm nhận được một sợi ý lạnh.
Ông ta cảm thấy mình giống một cái túi khí bị bục miệng, không ngừng thoát hơi ra bên ngoài, phốc phốc phốc... Nhanh chóng khô quắt xuống.
Một kiếm này không chỉ có đánh vào chỗ mấu chốt, nơi lực lượng nhục thân bành trướng, mà còn chặt đứt tiết điểm mấu chốt khi lực lượng thần hồn bành trướng ngoại phóng... Một kiếm khủng bố như thế! Nhân vật như vậy, sao bây giờ mới đến Thái Hư Huyễn Cảnh?
Còn có ngày sau, còn có ngày sau...
Tại thời khắc cuối cùng khi ý thức tiêu tán, Cung Bạch tự trấn an chính mình như thế.
Đợi tháng sau, ông ta sẽ ngóc đầu trở lại.
Cũng đâu phải người nào cũng đều là Độc Cô Vô Địch chứ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad