Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1853: Giấu đầu hở đuôi

Chương 1853: Giấu đầu hở đuôi
Trọng Huyền Minh Quang không quan tâm hậu bối này của mình đang nghĩ gì, nghiêm nghị nói: “A Thụ à, thế bá nghe nói ngươi có chút xích mích với Thắng nhi nhà ta, còn cả Thanh Dương nữa, có phải không?”
Nói đến chuyện này, máu Tạ Bảo Thụ lại dồn lên não.
Đâu chỉ là xích mích!
Bây giờ tất cả công tử ở thành Lâm Tri đều sau lưng hắn ta chỉ chỉ trỏ trỏ, gọi hắn ta là Tạ Tiểu Bảo!
Cái gọi là báo ứng cuối cùng cũng đến.
Khương Thanh Dương đó, dạo gần đây huênh hoang đắc ý, ngã một cái rất đau, cũng không biết sao này còn quay lại được thành Lâm Tri không.
Nếu hắn ta còn không thừa dịp đạp thêm hai cước, vậy xem như phí công học binh pháp.
Chuyện đoạn tụ kia là Tạ Bảo Thụ hắn truyền đi!
Xem xem sau này Khương Vọng còn gặp người khác thế nào!
Tất nhiên trên mặt hắn ta là nụ cười nhã nhặn khiêm tốn: “Thế bá nói gì vậy? Người trẻ làm gì có xích mích nào là không bỏ qua được? Chỉ là lời nói có chút bất đồng, không đáng nhắc đến. Thế bá không nói, cháu cũng quên rồi!”
Trọng Huyền Minh Quang nửa tin nửa ngờ nhìn hắn ta: “Thật sao?”
Tạ Bảo Thụ nghiêm túc nói: “Đều là lời từ đáy lòng của cháu!”
“Như thế là tốt nhất.” Trọng Huyền Minh Quang bày ra bộ dáng trưởng bối, sâu xa nói: “Gần đây thành Lâm Tri có một số tin đồn, nhưng đều là chuyện vô căn cứ. Cháu có tâm tư gì cũng nên kiềm chế lại. Người làm thế bá này khuyên cháu, nước ở đây quá sâu, cháu không khống chế nổi.”
Tạ Bảo Thụ muốn trợn mắt, nhưng dù sao thì cũng đang ở ngoài đường, phải giữ được phong thái của đệ tử thế gia.
“Cháu xin nghe lời dạy bảo.” Hắn ta lễ phép trả lời.
Trên mặt Trọng Huyền Minh Quang có biểu hiện hài lòng trẻ nhỏ dễ dạy, gật gật đầu: “Được, thế bá vẫn còn có việc, hôm nay nói đến đây thôi. Người trẻ tuổi vẫn nên dành nhiều thời gian tu hành thì hơn, đừng chỉ đến thanh lâu!”
Cho dù Tạ Bảo Thụ có thể nhịn nhưng cũng nhịn không nổi.
Ngươi sáu mươi tuổi còn tới thanh lâu, ta mới hơn hai mươi tuổi đầu, tại sao không thể đi!
May mà Trọng Huyền Minh Quang đã vừa lòng thỏa ý, ngồi vào trong kiệu.
Nếu không, hắn ta khó mà bảo đảm sẽ không xông tới đánh người già ngay trên đường.
...
Kiệu của Trọng Huyền đại gia đi thẳng về tư trạch(1) ở phía Bắc thành.
(1) nhà riêng.
Nơi này rất lớn, bố trí vô cùng trang nhã.
Luận phú quý thì không hề thua kém Bác Vọng hầu phủ.
Trọng Huyền Minh Quang cởi bộ đồ sặc sỡ xuống để bớt mùi phấn son, thay một bộ đồ đoan chính hơn, sau đó ông ta lên một cỗ kiệu khác đi về hướng Bác Vọng hầu phủ.
Cỗ kiệu không phải là loại màu sắc rực rỡ lúc đi tới thanh lâu mà trông rất trang nghiêm.
Trọng Huyền đại gia cái khác không nói, nhưng nói đến dỗ dành lão gia thì có thể nói là đứng đầu Trọng Huyền gia.
Cỗ kiệu tiến vào Bác Vọng hầu phủ, hỏi thăm lão gia tử, nói vài câu chuyện phiếm, sau đó Trọng Huyền Minh Quang mới đi ra phía hậu viện để nhi tử xuất chúng của nhà mình.
Lúc này, Trọng Huyền Tuân phong nhã hào hoa nổi tiếng thành Lâm Tri đang lười biếng dựa vào ghế, một tay cầm sách đọc, tay còn lại khoát lên tay ghế, Nhật Luân, Nguyệt Luân, Tinh Luân lơ lửng chuyển động trong lòng bàn tay, vô cùng kỳ diệu.
Thật sự là vừa tu hành vừa nghỉ ngơi.
Thấy phụ thân của mình tiến vào, hắn chỉ tùy ý cười nói: “Vừa lúc có được hai viên đông châu, mấy ngày trước phụ thân nói trong nội trạch dường như thiếu thứ gì, cầm về trang trí đi, đừng ngại.”
Trọng Huyền Minh Quang là kẻ coi tiền như cỏ rác, tự nhiên xua tay: “Vi phụ tới tìm con là có chính sự, không phải tới làm tiền.”
Ông ta dừng một chút, sau đó thản nhiên nói: “Bao nhiêu? Ít hơn hai lượng thì chẳng có ý nghĩa gì.”
Mắt Trọng Huyền Tuân vẫn nhìn vào sách, thuận miệng đáp: “Đủ sáu lượng.”
Trọng Huyền Minh Quang tươi cười: “Haha.”
Ông ta xoa xoa tay, lập tức nghiêm mặt nói: “Nói cho con chuyện chính.”
Trọng Huyền Tuân thu Nhật Luân, Nguyệt Luân, Tinh Luân lại, đặt sách lên bụng, nhìn phụ thân mình, rất cho ông ta mặt mũi: “Ngài nói đi.”
Trọng Huyền Minh Quang đắc ý hỏi: “Con có biết bên tiểu Thắng đã xảy ra chuyện gì không?”
Trọng Huyền Tuân gật gật đầu: “Có nghe rồi.”
Trọng Huyền Minh Quang có chút kiêu ngạo hỏi: “Con đang làm gì vậy?”
Trọng Huyền Tuân lắc đầu: “Thế cục rất loạn, dễ chuốc họa vào thân. Ta vẫn đang theo dõi.”
Trọng Huyền Minh Quang lắc đầu thở dài: “Dù sao con vẫn nên đơn giản hơn một chút. Không biết lòng người hiểm ác. Đệ đệ béo kia của con, còn cả bằng hữu Thanh Dương của nó đều không có gì tốt đẹp. Ăn cắp tiền của chúng ta, thật xấu xa! Bây giờ đang là cơ hội tốt, sao con có thể bỏ qua?”
“Hừm!”
Ông ta nhìn Trọng Huyền Tuân với vẻ mặt “xa ta thì con biết phải làm sao”: “Nhưng mà có phụ thân ở đây! Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát! Con yên tâm đi, ta sẽ giúp con xử lý ổn thỏa. Con chuyên tâm tu hành là được, đứng ở Thánh Lâu, sớm ngày tiến tới Thần Lâm cảnh, ta cũng yên tâm. Nếu hồi đó ta không bận bịu chăm sóc con thì ta đã... Haiz, không nói chuyện này nữa.”
Trọng Huyền Tuân có vẻ ngạc nhiên.
Ngạc nhiên không phải vì câu nói sau cùng của Trọng Huyền đại gia, âm thần ám chỉ bản thân từng có hy vọng tu thành Thần Lâm cảnh, nghe bao nhiêu năm nay sớm đã mòn tai rồi, giả bộ tin là được.
Điều làm hắn ta ngạc nhiên là câu “xử lý ổn thỏa.”
“Ngài...” Y ngồi bật dậy: “Ngài xử lý thế nào?”
Trọng Huyền Minh Quang cười đắc ý: “Thanh Dương kia đã hối lộ Trịnh Thế, chạy khỏi nhiệm vụ Bắc Nha, chuyện bỏ bê nhiệm vụ như vậy, con có biết là ai truyền không?”
Mặt Trọng Huyền Tuân tối sầm lại.
Đây là đắc tội Trịnh Thế tới mức không thể nào hơn được nữa.
Sau khi trở về từ Hoàng Hà Hội, y đã nhiều lần lấy lòng Bắc Nha nhiều lần, muốn khiến mâu thuẫn dịu đi. Không mong Trịnh Thế và con trai ông ta giúp đỡ mình, chỉ mong bọn họ khi giúp Khương Vọng sẽ có chút suy tính. Bỏ ra nhiều tâm sức như vậy, không dễ dàng gì mới có chút tiến triển...
Càng quan trọng hơn là... lúc này thêm dầu vào lửa, chẳng phải là giúp Khương Vọng một tay sao?
Trong lòng y thở dài một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Phụ thân, ngài đã có tuổi rồi, sau này nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Những việc này không làm khó được nhi tử, để nhi tử tự làm là được.”
“Haha, làm phụ thân cũng chỉ là ngưu đao tiểu thí(2)!”
(2) lần đầu làm việc đã thể hiện tài năng.
Trọng Huyền Minh Quang hoàn toàn không ý thức được vấn đề, ông ta vẫn rất tự hào khoe khoang khoe trước mặt nhi tử xuất chúng của mình: “Yên tâm đi, không ai có thể phát hiện ra đâu. Khi nãy tới đây ta còn nhắc nhở tiểu tử nhà họ Tạ, bảo nó thành thực một chút. Người khác đều sẽ nghĩa rằng ta rất yêu thương tiểu tử xuất thân môn khách của Trọng Huyền gia này!”
Trọng Huyền Tuân im lặng nằm xuống, lấy sách che mặt.
Cái này gọi là – giấu đầu hở đuôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad