Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3408. Bờ bên kia ở đâu (1)



Chương 3408. Bờ bên kia ở đâu (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong đôi mắt phật thâm thúy kia, chiếu rọi ra diện mạo của Chu Ý. Hành Niệm thiền sư lên tiếng: "Tri Văn Chuông là vật truyền thừa của Tu Di Sơn. Bất Lão Tuyền là chí bảo của hiện thế. Ta về hiện thế đương nhiên cũng phải mang chúng về. Đây là chuyển vần, là báo đáp nhân quả. Thí chủ nói ta có lòng tham, vẫn còn thiếu một câu... Năm trăm năm trước sư thúc ta chết, hôm nay giết lại một Diễn Đạo!"
Tiếng như thiên âm đại cổ, chấn tan đạo tắc.
Năm ngón tay mở ra, chưởng che thần sơn.
Chưởng này đã không còn thấy màu vàng rực mà hiện rõ màu da.
Nói rõ, lúc này Hành Niệm thiền sư đã quy nạp lực lượng về bảnt hân.
Một chưởng này xuống tới, thế không thể cản. Chiếc trâm cài tóc đang ngăn trở giúp Chu Ý bị gãy nát, mạng nhện bị vỡ vụn, trực tiếp ấn chiếc đầu đại biểu chân thọ của bà ta xuống, chấn nổ tung cả thi thể Chu Tranh không đầu mà bà ta ký thác vào thành những hạt bụi nhỏ!
"Trư Đại Lực!"
Thái Bình Đạo Chủ truyền âm thúc giục Thái Bình quỷ sai, khó đè nén kích động.
Trư Đại Lực theo bản năng vận kình tại thân, thầm hỏi trong lòng: "Chuyện gì?"
Bỗng nhiên, giữa lúc này có một luồng kim quang chói mắt nổ tung!
Thanh âm của Đạo Chủ rất lạnh lùng: "Không có việc gì, ngươi trà trộn rất tốt. Chỉ là ta muốn nhắc nhở ngươi, Yêu tộc ta lại có Thiên tôn xuất thủ, ngươi giữ tốt khoảng cách, đừng để bị ngộ thương."
Trư Đại Lực khiêm tốn trốn ở bên rừng, nhìn lên chiến trường ở phía xa, ngữ khí cảm phục: "Đạo Chủ quả thực tinh tường!"
Luồng kim quang đột nhiên nổ tung này đang lấp lánh bên trên chiếc đầu lâu đã bị đập nát một nửa của Chu Ý.
Phật chưởng của Hành Niệm thiền sư rơi xuống, kim quang đang lóe sáng này cũng bị phá diệt.
Nhưng có một bước bị cản lại này, khiến cho chiếc trâm cài tóc đã bị bẻ gãy kia có thời gian đâm ra một lổ nhỏ giữa không trung, chân thọ còn sót lại của Chu Ý rơi vào trong đó, trốn vào thời gian sai lệch!
Kim quang cứu được một mạng của Chu Ý này, không phải là một loại phật quang nào đã xuất hiện trước đó.
Không phải Cổ Nan Sơn, cũng không phải Tu Di Sơn.
Không từ bi, không lương thiện.
Nhưng lại kiêu ngạo, tùy tiện.
Bên trong kim quang đang tản ra khắp nơi, có một thanh âm kiệt ngạo vang lên: "Đầu trọc mà có ánh mắt tốt như vậy, chắc chắn cũng nhìn thấy lão tử của ngươi!"
Viên Mộng Cực ngạc nhiên nhìn thấy luồng kim quang đang bao trùm cơ thể hắn ta đột nhiên vọt lên giữa không trung, ngưng tụ thành một thân ảnh khoác giáp đỏ vàng sáng rực.
Viên Tiên Đình gia gia đã thất lạc nhiều năm của hắn ta kia, cầm một cây chiến kích lớn đến không tưởng, nhắm ngay thiền sư thiên ngoại kia, mang theo thế như bổ rìu đánh tới!
"Một tên đầu trọc đáng chết mà dám đơn độc đến Yêu giới quấy mưa gió. Ngươi cho rằng lão tử là không tồn tại sao."
Viên Tiên Đình ra mặt bảo vệ Chu Ý vốn là việc thuận ý mà thành, ném Viên Mộng Cực vào vùng đất Thần Tiêu cũng chỉ là tiện tay. Bởi vì những kẻ tham dự khác ít nhiều gì cũng có chút bối cảnh nên hắn ta cũng thuận tay lưu lại chút thủ đoạn, bảo vệ con vượn nhỏ này chu toàn.
Cho Viên Mộng Cực ba lần cơ hội phạm lỗi.
Chỉ là, lúc này cảm ứng được Hành Niệm tồn tại mới đột nhiên xuất hiện gây khó khăn.
Tùy tính mà tới cũng tùy tính mà phạt!
Một kích này đánh vỡ mọi trở ngại vô hình, ép diệt phật âm, phật tự cùng Phật quang, hung hăng bổ vào trên thân Hành Niệm thiền sư. Khiến cho thân thể huyết nhục chân thực kia bị bổ ra thành vô số kim quang văn khắp nơi. Cứng rắn đánh cho Hành Niệm thiền sư về trạng thái kim thân.
Kim thân này lảo đảo ngã về phía trước, đã bị động đến căn bản nhưng Hành Niệm thiền sư kim thân sáng chói cũng chỉ thuận thế dừng chân... bước lên con đò ngang Tri Văn!
Bay vào trong không gian u ám của thiên địa, trong hư không thăm thẳm xa xôi.
Chỉ trong chớp mắt, cả tòa thần sơn chỉ còn lại âm thanh của Hành Niệm thiền sư vang vọng: "Đa tạ Viên thí chủ đã tiễn ta một đoạn đường!"
"Tiễn ngươi ——"
Hư ảnh Viên Tiên Đình nộ khí trùng thiên, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiêu tán.
Lực lượng hắn ta thả lên người Viên Mộng Cực vốn không nhiều, lâm thời thêm chú cũng chỉ có thể ra được một kích này thôi, ngay cả một câu thô tục cũng mắng không hoàn chỉnh.
...
Vấn Đạo Phong cao chín vạn trượng.
Nằm ở cực đông của Yêu giới.
Đi xa hơn về hướng đông là một mảng lớn hỗn độn còn chưa khai thác.
Ngọn núi này đã nổi danh lâu lăm nhưng kẻ có thể lên được đến đây lại không có mấy.
Một chỗ cao như thế, thiên phong thổi không đến, lôi đình cuốn không qua.
Trên đỉnh núi vô cùng vuông vức, không biết là bị ai gọt.
Trên đỉnh có một cái đài bằng đá xanh, đẽo khắc thành bàn cờ.
Trên bàn cờ đã có rất nhiều vết cắt.
Những viên đá trắng, đen nằm trên đó như những quân cờ đang dây dưa tránh át.
Nói "tranh sát" thì cũng không chuẩn xác mà phải nói là "đồ sát".
Chỉ thấy, quân đen trên bàn cờ đã thất thế. Một con rồng lớn lại bị chắn đến mức rối loạn tản ra chín đường, bốn phương không cửa ra.
Đang đánh cờ lúc này là hai vị Thiên yêu.
Một người ngồi bệ vệ ở nơi đó, giáp vàng áo khoác đỏ phô trương, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng, dù là ở góc nào cũng không giấu được vẻ trương dương, đương nhiên chính là Thiên yêu Viên Tiên Đình uy danh lan xa.
Mà Thiên yêu ngồi ở đối diện hắn ta, lại vô cùng khiêm tốn. Kẻ này mặc một thân thường phục màu xám, chân đi giày vải, đầu đội mũ xanh, lông mày nhỏ, tròng mắt xám, dáng vẻ khô gầy, chỉ có yêu chinh là hơi kỳ lạ, có đến sáu tai.
"Lão nương tám mươi tuổi lại liên lụy đến trẻ con, con mẹ nó mở thiên nhãn!" Viên Tiên Đình tức giận bất bình: "Nếu không phải chân thân lão tử chưa đến, sao có thể để tên đầu trọc này giả uy phong!"
Tiếng mắng này vừa thốt ra, bốn phía có mây đen kéo đến, bầu trời chớp tắt giống như sợ hãi uy ở nơi này.
Thiên yêu ngồi đối diện hắn ta, chỉ dùng hai ngón tay thon gầy, nhẹ nhàng nhặt một viên cờ xám lên, đặt xuống bàn cờ.
Sau khi tiến thêm một bước giảo sát không gian sinh tồn cờ đen, hắn ta mới hời hợt nói: "Học được những lời xấu xa này ở đâu thế?" Hết chương 3408.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad