Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2217: Sơn Hải Luyện Ngục (2)

Chương 2217: Sơn Hải Luyện Ngục (2)
Một Hoàng Duy Chân khiến cho Chiếu Ngộ thiền sư Tu Di Sơn vừa thấy liền trở về, một Hoàng Duy Chân tạo nên Diễn Pháp Các, khiến cho thuật pháp Sở quốc lan tỏa khắp thiên hạ, một Hoàng Duy Chân được Sở quốc xưng tụng là “Đệ nhất phong lưu ba ngàn năm”…
Sơn Hải Cảnh mà người này để lại, rốt cuộc là một kỳ quan như thế nào?
Lúc Tả Quang Thù miêu tả nó, vậy mà lại dùng đến hai chữ “thế giới”.
Khương Vọng thật sự lòng đầy mong đợi.
Tiên hiền xưa tựa như trăng sáng, khiến cho hậu bối phải ngửa đầu ngưỡng vọng.
Người tu hành từ trước đến nay, đều muốn đạt được thành tựu vĩ đại, đương nhiên muốn khai sáng tương lai. Nhưng trước đó, ít nhất cũng phải nhìn thấy phong cảnh mà tiền nhân đã lĩnh hội.
Đẩy tan sương mù che phủ lịch sử, mò mẫm trong truyền thuyết thời gian tĩnh lặng, đây cũng là một sự lãng mạn của người tu hành.
“Nếu như muốn phá giải Sơn Hải Cảnh, chúng ta đã đến nơi phù hợp nhất.”
Tả Quang Thù tiến về hành lang phía trước, đưa tay vỗ vỗ một tinh môn bên trái.
“Khương huynh, huynh và Trọng Huyền công tử là bạn tốt, chắc hẳn cũng không xa lạ gì đối với Trọng Huyền lực nhỉ?”
Khương Vọng cười: “Đương nhiên không hề xa lạ.”
Hắn coi Trọng Huyền Tuân là đối thủ, làm sao có thể không quen thuộc với Trọng Huyền lực được.
Chỉ tiếc là Trọng Huyền Thắng vẫn chưa đạt được Trọng Huyền thần thông, chỉ dựa vào Trọng Huyền bí pháp thao túng, cho dù có xuất thần nhập hóa thế nào, rốt cuộc cũng có sự chênh lệnh bản chất với thần thông.
Mặc dù hắn đã hoàn toàn quen thuộc với Trọng Huyền bí pháp của Trọng Huyền Thắng, lại không thể vỗ ngực đảm bảo mình nhất định có thể đối mặt với Trọng Huyền lực.
Tả Quang Thù lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ tiếp tục giới thiệu: “Trọng Huyền lực, có thể phân âm dương. Cũng là lực khiến cho thanh khí nổi lên, trọc khí chìm xuống. Chúng ta trong đời thực, cũng bị Trọng Huyền lực ảnh hưởng. Nhưng phần lớn gần như đã bị cơ thể chúng ta quen thuộc, không tăng không giảm…”
Khương Vọng có hơi giật mình: “Không ngờ Tả thị các đệ lại cũng nghiên cứu đến Trọng Huyền lực.”
Tả Quang Thù liếc hắn một cái: “Trong thiên hạ, người nắm trong tay Trọng Huyền bí pháp, chiếm vị trí thứ nhất chính là Trọng Huyền thị của Tề quốc, đó là bản năng chảy xuôi trong máu của bọn họ, người khác tuyệt đối thua xa… Nhưng cũng không phải không có ai nghiên cứu Trọng Huyền lực.”
“Giữa Sơn Hải Cảnh và Trọng Huyền lực có quan hệ gì?”
“Trọng Huyền lực và chúng ta cảm nhận được hiện tại, cùng với thứ mà chúng ta cảm nhận được bên trong Sơn Hải Cảnh có cấp bậc hoàn toàn khác nhau. Ở đó, giống như thời thời khắc khắc có người sử dụng Trọng Huyền bí thuật với công tử, khiến công tử không ngừng chìm xuống. Chúng ta phải chịu là Trọng Huyền lực lớn gấp trăm lần so với hiện tại.”
Tinh môn bên tay trái, theo cái vỗ nhẹ của Tả Quang Thù, trở nên hoàn toàn trong suốt.
Đứng trong hành lang, nhìn xuyên qua tinh môn, phía sau tinh môn là một khoảng không rất lớn.
Chứ không phải là các loại địa phương dùng để diễn võ như trong tưởng tượng của Khương Vọng.
Ngược lại, sau tinh môn nghiễm nhiên mở ra một mảnh địa vực.
Loáng thoáng giống như nơi đất hoang nào đó.
Bầu trời âm u, tầng mây ép sát mặt đất. Tê giác một sừng, quái thạch lởm chởm… Khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bị đè nén.
Phía say tinh môn này, giống như là đi thông đến một nơi khác.
Quá khác Lạc Sơn rồi.
“Mọi thứ bên trong Sơn Hải Luyện Ngục, tái diễn nhiều nhất chính là Trọng Huyền Luyện Ngục, mà cũng không thể nói là tái diễn được, mà là một loại lên cấp.” Tả Quang Thù tiện tay bắt quyết, giải thích với Khương Vọng: “Trong phòng này, được bao phủ bởi Trọng Huyền lực gấp mười lần bên ngoài, chúng ta trước tiên có thể vào đây để thích ứng một chút.”
Theo lời y nói, phiến tinh môn này từ từ được nâng lên, cho đến khi hoàn toàn được thu vào trong tường đá.
Nhưng bên trong vẫn còn một tầng tinh môn.
Là một thiết kế song tầng tinh môn, có lẽ là để ngăn cản Trọng Huyền lực bên trong trà ra ngoài, cho nên mới được cấu tạo như thế.
Khương Vọng tất nhiên không có dị nghị gì.
Đi sát sau lưng Tả Quang Thù, đi đến vị trí giữa hai tầng tình môn. Lúc này tầng tinh môn ngoài cùng mới chậm rãi hạ xuống, hoàn toàn đóng kín, tầng tinh môn bên trong lúc đó mới được kéo lên.
Trong nháy mắt tinh môn được kéo lên, Khương Vọng ngay lập tức cảm nhận được áp lực.
So với bên ngoài đậm đặc hơn nhiều, áp lực cũng nặng hơn nhiều, lan tỏa khắp mỗi một nơi trên thân thể.
Khiến người ta muốn nằm gục xuống mặt đất, nhưng gục trên mặt đất cũng không được, bởi vì huyết dịch và cơ bắp trên khắp cơ thể cũng ngày một nặng nề.
“Thế nào?” Tả Quang Thù dẫn đầu đi vào vùng đất hoang vu tiêu điều không khí xác xơ này, đứng bên cạnh một tảng đá hình thù như yêu ma quỷ quái, quay đầu nhìn Khương Vọng hỏi: “Còn có thể thích ứng không?”
Khương Vọng căng chặt mọi bộ phận trên cơ thể mình, bắp thịt trên người dùng biên độ nhỏ nhất, nhanh chóng khẽ run, từ từ đi về phía trước, miệng thì lại hỏi đến vấn đề không hề liên quan: “Cánh cửa này thông đến nơi khác sao? Nhìn thế nào cũng không giống Lạc Sơn chúng ta vừa mới ở, lại càng không giống như đang ở trong sơn cốc.”
Sau khi vào tinh môn, tầm nhìn đã được giải phóng, mới rốt cuộc nhìn thấy rõ hoàn cảnh nơi này, trong tầm mắt, đều là quái thạch. Mà những… tảng đá kia, dùng một loại hình thái trời sinh, vừa quái đản, hỗn loạn vừa kinh khủng.
Bên tai cũng có thể nghe thấy tiếng gió lạnh rét buốt, càng khiến cho người ta cảm thấy bị đè nén.
Nơi này hiển nhiên không phải là phúc địa gì cả.
“Bên trong Sơn Hải Luyện Ngục, có rất nhiều gian phòng thực ra là thông qua pháp trận, thông đến một nơi nào đó đặc thù.” Tả Quang Thù giải thích: “Chẳng qua là gian phòng này không phải, gian phòng này vẫn đang ở trong Lạc Sơn. Nơi này sở dĩ rộng lớn và hoang vắng, hoàn toàn khác với Lạc Sơn, là bởi vì tác dụng của trận pháp.”
Khương Vọng không hề hiểu trận pháp, trên phương diện này chỉ có thể gật đầu.
Mà lúc này, bỗng nhiên…
Răng rắc!
Quái thạch bên cạnh Tả Quang Thù bỗng nhiên nứt ra, từ bên trong thò ra một móng vuốt bằng đá!
Khương Vọng yên lặng theo dõi kỳ biến.
Chỉ thấy Tả Quang Thù áo dài tung bay, tiện tay liền bắt được móng vuốt đá kia, ung dung bẻ gãy, ném về phía sau.
Đặt một tay lên khối quái thạch mang hình dáng yêu ma kia, đẩy một cái, khối quái thạch còn chưa kịp hoàn toàn diễn hóa yêu ma này, đã vỡ vụn thành một đống đá vụn, chỉnh chỉnh tề tề chồng chất trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad