Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

1320 Chương 3908

1320 Chương 39081320 Chương 3908
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dù sao lão cũng quan tâm đến sự trưởng thành của thiên kiêu Nhân tộc, lại mong chờ vào tương lai của Khương Vọng, nên Sâm Hải Lão Long vô cùng thành khẩn cùng nóng lòng, lại chủ động nhiệt tình nhắc tới một lần nữa: “Nói đến truyền thừa của Vô Hán Công, ta thật sự cảm thấy nó rất phù hợp với ngươi. Một người thiên tài như thiên tài Khương Vọng ngươi, một người có lý lịch hoàn hảo như ngươi... nếu không hoàn mỹ Động Chân thì đúng là quá đáng tiếc” Khương Vọng thở dài một tiếng; “Ta chỉ là một người chân chạm đất bằng, còn chưa chắc đã đi được tới điểm cuối của Thần Lâm, Động Chân đúng là chuyện quá xa xôi. Sau này lại nói đi!” Sâm Hải Lão Long tận tình khuyên bảo: “Chan chạm đất bằng là chuyện tốt, nhưng đôi khi chúng ta phải phòng ngừa chu đáo, lo trước tính sau. Ngươi há chưa nghe câu “tạm thời ôm chân Phật, Phật cho ngươi một cước; đến khi mọi chuyện ap lên đầu, ngươi còn thời gian để chuẩn bị hay sao?” Khương Vọng như có điều suy nghĩ nói: “Ta càng tin tưởng vào cây trụ chống trời, có thể tự chống chọi với gió mưa. Vậy đi, ngươi cứ đưa thêm cho ta mấy bộ bí pháp Long tộc nữa đi, để ta luyện chắc cơ sở nền tảng một chút đã."
Sâm Hải Lão Long bắt đầu khóc lóc than nghèo đói: “Ta là người chính trực, hai túi trống rỗng, lại còn bị đuổi khỏi Thương Hải từ rất sớm, có bao nhiêu tích lũy đâu? Ngươi đã là tu sĩ Thần Lâm Cảnh, ánh mắt cũng rất cao, ta đã đưa cho ngươi một bộ đồng thuật, hai bộ thần hồn bí pháp, bốn bộ ngũ hành pháp thuật..." Diễn Đạo Đài trong Thái Hư Huyễn Cảnh đã thử nghiệm qua, chất lượng quả thực không tâm thường, đổi công tương đối khả quan, lão long cũng không động tay động chân gì. Nếu không Khương Vọng cũng lười đưa tay ra đòi thêm.
“Ô, hóa ra là vậy” Khương Vọng thởi dài nói: “Đáng tiếc tỉnh không quá xa, đường xá hiểm trở, lại dễ bị lạc đường. Chiến lực của ta lại nhỏ yếu, thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện øì ngoài ý muốn a. Không thì đợi đến khi ta Động Chân rồi đi? Khi đó hẳn là sẽ nắm chắc hơn?”
“Nếu căn cơ của Động Chân không đánh tốt, thì sau khi Động Chân không thể bù đắp được nữa. Ban đầu ta cũng là do căn cơ không đủ vững chắc, mới bị cái tên gian tặc Thái Vĩnh kia đánh đuổi, sau đó cũng bởi vì thế mới không thể tranh đoạt được với Quan Diễn Tỉnh Quân. Ngươi xem xem, một bước tụt lại phía sau, mỗi bước đều bị đuổi đánh” Sâm Hải Lão Long cực kỳ nghĩ cho Khương Vọng, sau khi lấy chính bản thân ra làm ví dụ, lão lại nói: “Thế này, ta nơi này có một bộ cổ pháp tỉnh đồ huyền cấu của Long tộc, là do Thượng Cổ Long Hoàng truyền lại. Sau khi ngươi học xong rồi, sẽ không bao giờ sợ lạc đường trong vũ trụ bao la nữa. Ban đầu ta có thể tìm được Ngọc Hành, có thể xác định được truyền thừa còn sót lại của Vô Hán Công, chính là nhờ vào bộ cổ pháp này”
Khương Vọng tuyệt đối không phải người có lòng tham không đáy, hắn cũng rất quan tâm tới cảm thụ của Sâm Hải Lão Long, hết sức từ chối: “Mặc dù sau khi học xong ta quả thực dám lên đường đi nữa...nhưng một bộ pháp môn trân quý đến như vậy, có phải không quá thích hợp không?”
“Lấy mối quan hệ của hai chúng ta一一 “Vậy xin đa tạ ngươi rồi!”
Lại là một ngày bình thường. Công việc kinh doanh của tửu lâu Bạch Ngọc Kinh vô cùng thịnh vượng.
Liên Ngọc Thiền đã cần mẫn bưng thức ăn trong một canh giờ, bây giờ đang đi lên lâu. Đi vòng qua vị hòa thượng Tịnh Lễ bảo tướng trang nghiêm ngồi ở giữa câu thang lâu mười, đi ngang qua Bạch Ngọc Hà đang thổ nạp* ở lầu mười một, đi thẳng lên lâu trên cùng tìm Khương Vọng.
*thổ nạp: phép hít vào thở ra của Đạo gia Khương Vọng đang ở trong thư phòng.
Hắn dựa lưng vào chiếc ghế dài đặt cạnh cửa sổ, đắm mình trong ánh mặt trời ấm áp, nhàn nhã đọc sách.
Liên Ngọc Thiền nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đứng ở cửa thư phòng, nhìn vị đông gia đang rất rảnh rỗi kia nói: “Đã đến lúc rồi” Khương Vọng 'Ô' một tiếng rồi mới nói: “Đọc xong trang này ta sẽ qua đó." Liên Ngọc Thiền đương nhiên biết rõ đông gia rất cần mẫn và ham học hỏi, tay không rời cuốn sách, dù sao thì ngày nào cũng có thể nhìn thấy hắn đang đọc sách. Bây giờ cũng coi như đã quen thân, nàng ta liền có chút tò mò hỏi: “Hầu gia...đông gia đang đọc sách gì vậy?”
Nàng ta đã quen với cuộc sống ở Tinh Nguyệt nguyên, nhưng thỉnh thoảng sẽ vô tình gọi Khương Vọng là 'hầu gia. Thân ở Tượng quốc, rất khó để không có ấn tượng sâu sắc với danh tự 'Khương Võ An' này. Khương Vọng tùy tiện giơ cuốn sách trong tay lên để Liên Ngọc Thiền có thể nhìn thấy rõ mặt bìa.
“ Ế Vạn Thế Pháp } ”
Ngay khi Liên Ngọc Thiền đọc tên sách ra, liền lập tức cảm thấy kính nể.
Đây chính là pháp học kinh điển! Đông gia từng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của tất cả các quốc gia về thành tích quân sự, chiến lược quân sự chắc chắn là vô song, lại còn có giao hảo cực tốt với Lưu Ly Phật Tử Tịnh Lễ, cùng ăn cùng ở, nền tảng Phật học chắc chắn cũng rất thâm sâu, có thể được coi là song kiêu cùng với Hứa Tượng Càn ở thư viện Thanh Nhai, Nho học cũng không thể làm khó hắn. Bây giờ hắn thậm chí xem qua cả học vấn của Pháp gia, đúng là toàn tài a.
Vị đông gia của tửu lâu Bạch Ngọc Kinh vần đạm kinh phong nói: “Cuốn sách này có tên là 《Van Thế Pháp , nhưng toàn bộ cuốn sách lại nói về vô vạn thế pháp. Đó là một tác phẩm kinh điển có thể giải thích các pháp điều rất thú vị. Ta thường hay đọc nó, và mỗi lần đọc lại, ta đều tìm thấy những mới me trong đó. Vệ Thuật của Tân quốc cũng đánh giá rất cao tác phẩm kinh điển này, thường hay trích dẫn sử dụng nó trong những trường hợp công khai” “Đúng vậy” Liên Ngọc Thiền cảm khái nói: “ ý Vạn Thế Pháp ) là tác phẩm của pháp gia tập đại thành giả Tiết Quy vào thời đại Trung Cổ. Ông ta là người đầu tiên đứng lên lên tiếng về việc những luật lệ do pháp tổ đặt ra đã không còn phù hợp với thời đại, mổ ra sự cải cách cho pháp học. Ông ta đã phá vỡ xu hướng sùng cổ, xác lập tư tưởng 'cách tan cho pháp gia, và cũng đã trổ thành điển phạm cho các thế hệ pháp học sau này. Phụ thân ta thường nói, trong bộ É Vạn Thế Pháp ) này, mỗi một dòng đều ẩn chứa ý chí của pháp học giả, không thể không học hỏi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad