Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2042: Hắn là ai (2)

Chương 2042: Hắn là ai (2)
Mấy người Yến Phủ, Lý Long Xuyên vẫn luôn dẫn theo y đi chơi, là bởi vì khi trước y vẫn còn coi như tự hiểu lấy, mà không phải Cao gia ghê gớm cỡ nào.
Ngay cả người nước khác như Lâm Tiện cũng có thể nhìn ra y và mấy người Trọng Huyền Thắng sinh ra khoảng cách, hết lần này tới lần khác y chỉ cảm thấy đó là chuyện nhỏ.
Đương nhiên, trên đời này còn có rất nhiều người nguyện ý nể mặt Cao thị Tĩnh Hải, đáng tiếc trong quân trướng này...
Không có mấy người.Dù Lôi Chiêm Càn không đi ra, Văn Liên Mục cũng sẽ tới.
Ngươi không thấy ngay cả Điền Thường đều đang kích động hay sao?
Mà loại người như Lôi Chiêm Càn, đã giơ cao tay, đương nhiên cũng sẽ không lưu thủ, không chút nghĩ ngợi nói luôn: "So văn là hai chúng ta chém giết với nhau. So võ chính là hai ta dẫn dắt hai đội quân chiến đấu. Chết sống có số, hai ta đều không nên oán giận. Ngươi có thể lựa chọn một trong hai, ta thế nào cũng được!"
Nói tới, nguyên bản Lôi Chiêm Càn hắn ta vẫn có tư cách trở thành một vị chủ tướng. Mặc dù Lôi gia không tính là thế gia đỉnh cấp, thế nhưng hắn ta lại là anh họ của Cung chủ Trường Sinh Cung - Khương Vô Khí.
Thế nhưng thành cũng bởi Khương Vô Khí, bại cũng bởi Khương Vô Khí. Hắn ta chắc chắn sẽ cùng với Khương Vô Khí có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Gợn sóng do vụ án Thôi Trữ hành thích đế quân, có vẻ như đã kết thúc tại buổi sáng trước Tử Cực Điện.
Thế nhưng những làn sóng sinh ra bởi vì nó, vẫn chưa từng ngừng tại Tề quốc.
Ít nhất đối với Trường Sinh Cung mà nói, chính là như thế...
So với Trường Lạc Cung, Hoa Anh Cung, Dưỡng Tâm Cung thì lực ảnh hưởng của Trường Sinh Cung rõ ràng đã rớt xuống ngàn trượng.
Mặc dù Hoàng đế khoan dung cho Khương Vô Khí, thế nhưng lại không còn thân mật với vị Thập Nhất hoàng tử này như xưa.
Trước kia hoàng đế thường xuyên mời vào trong cung cùng dùng bữa, từ sau vụ án Thôi Trữ, lại chưa từng mời qua.
Bởi vì đủ loại lý do, dẫn tới trên Tinh Nguyệt Nguyên này, Lôi Chiêm Càn còn cần tranh cướp một lần.
Chỉ là...
Phải cùng cạnh tranh với tên nhà giàu mới nổi như Cao Triết này, đối với Lôi Chiêm Càn mà nói chính là sỉ nhục!
Cho nên hắn ta nói thẳng là chết sống có số, không chút nể mặt Cao Triết.
Cao Triết: ...
XXX mẹ ngươi, lựa chọn so văn với so võ, nơi nào có liên quan tới chữ "văn" này hay không? Ngoài liều mạng ra vẫn là liều mạng!
Thế nhưng làm sao mà y dám liều mạng với Lôi Chiêm Càn?
Đừng xem Khương Vọng đánh Lôi Chiêm Càn như đánh con nít mà lầm, người ta cũng có tư cách tranh cướp vị trí đi lên Quan Hà Đài đó!
Cao Triết lúng túng tới mức gương mặt cũng trở nên khó nhìn, thế nhưng cũng may ngày hôm qua đã xấu hổ một lần, cũng không lạ lẫm đối với cảm giác này nữa.
Cố gắng nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nói ra: "Cái gì mà so văn so võ lại còn sinh tử không oán, làm cho người ta cười chê. Còn có hai vị trí của chủ tướng nữa đây, đại khái mỗi người chúng ta có thể lựa chọn một vị. Không cần thiết gây ra chuyện lưỡng bại câu thương, sẽ rất mất thể diện."
Nói tới mức này, đã coi như chịu thua, chỉ miễn cưỡng bảo trì thể diện ít ỏi còn lại.
Ngoài buồn cười ra, lại vẫn còn một chút đáng thương.
Thế nhưng y dứt khoát phân chia vị trí như thế, làm sao có thể để Văn Liên Mục và Điền Thường có thể đồng ý chứ?
"Lôi huynh có thể đạt được một vị trí hay không, ta không biết." Điền Thường bình tĩnh nói ra: "Thế nhưng Cao huynh, ngươi lại hoàn toàn bài trừ ta ra, điểm này vẫn còn chờ thương lượng. Hay là... so văn hay so võ, ngươi cũng có thể lựa chọn một cái để đấu với ta?"
Con người khiêm tốn thậm chí có hơi trầm lắng này, đột ngột lộ ra răng nanh, lại còn sắc bén tới như vậy!
Văn Liên Mục thì mỉm cười nói: "Nếu nói về dẫn quân đối công, ta không ngại đối đầu với bất cứ kẻ nào."
Không ai chịu nhường ai!
Cao Triết nhanh chóng suy tư lợi và hại, rồi quả quyết nói: "Nếu Điền huynh đã nói như vậy, ta sẽ cùng ngươi tranh một vị trí. Lôi huynh và Văn huynh tranh một vị trí, tất cả mọi người đều cống hiến cho Tề quốc, thắng bại cũng không oán!"
Y cũng không phải là một kẻ hoàn toàn ngu xuẩn, vẫn có chút khôn vặt, nếu không y cũng không nghĩ tới cách mượn uy danh của Khương Vọng ép Lâm Tiện một nước.
Mặc dù lời này nhìn như công bằng, thế nhưng đã thay đổi hình thức bốn người tranh hai vị trí, biến thành hai người tranh một vị trí.
Y tự nhận tu vi bản thân không bằng Lôi Chiêm Càn, lĩnh quân cũng không bằng Văn Liên Mục, nếu như bốn tranh hai, đại khái thì y sẽ không có hi vọng đạt được vị trí nào cả.
Thế nhưng hai tranh một lại khác, bởi vì một "quả hồng mềm" nhìn như dễ bóp nhất trong bốn người, đã được y phân chia thành một tổ với bản thân mình.
Đây là lựa chọn có lợi nhất mà y có thể nghĩ tới trong khoảnh khắc này.
Lôi Chiêm Càn không ý kiến gì, bởi vì với hắn ta thì đối chiến với ai cũng không quan trọng. Văn Liên Mục cũng không lên tiếng, bàn về dẫn quân xông trận mà nói, gã tự nhận không thua bất cứ ai, ngay cả đối thủ là Lôi Chiêm Càn cũng vậy.
Điền Thường càng là im lặng, Cao Triết coi gã là quả hồng mềm, làm gã rất hài lòng.
Thế nhưng giọng nói của Trọng Huyền Thắng, đúng lúc vang lên: "Không, thật ra các ngươi chỉ còn lại một vị trí chủ tướng mà thôi."
Cao Triết nhìn sang với vẻ vừa sợ vừa giận.
Trọng Huyền Thắng lại không nhìn y, chỉ tựa trên một chiếc ghế dựa lớn, liếc nhìn một vòng, nói với giọng thản nhiên: "Có lẽ tất cả mọi người đều biết về chuyện của Khương Vọng rồi. Lúc đầu ta còn khuyên hắn an tâm tu luyện, thế nhưng hiện tại hắn đã vang danh thiên hạ, cũng nên tới Tinh Nguyệt Nguyên một chuyến, đưa cho người của Cảnh quốc một phần lễ..."
"Ta đã sai người đi mời hắn, chắc hẳn trong vòng hai ngày tới hắn có thể chạy tới rồi."
Nói tới đây, hắn ta mỉm cười, nói: "Đệ nhất Nội Phủ trong lịch sử tới chiếm một doanh, có lẽ không ai phản đối chứ?"
"Đương nhiên là không có!" Ngay lập tức có người hưởng ứng: "Có Khương Vọng, Từ Tam tính là gì? Vương Khôn lại như thế nào? Bùi Hồng Cửu có gì phải sợ?"
Người nói chuyện, chính là thiên kiêu của Dực quốc - Lận Kiếp.
Trọng Huyền Thắng liếc nhìn hắn ta, rất bất ngờ lời nịnh nọt của tên này lại chuẩn như vậy.
Dực quốc là một tiểu quốc tại phía nam Xương quốc, khoảng cách với Thiên Hình Nhai cũng không xa, được ảnh hưởng bởi tư tưởng Pháp gia rất sâu. Người của quốc gia này, tương đối tôn sùng phẩm chất cương trực không thiên vị, lại thường có tinh thần tỷ đấu.
Mấy cái tên mà Lận Kiếp nói ra, đều là thiên kiêu Nội Phủ Cảnh nổi danh của Cảnh quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad