Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2855 - Thiên hạ không chỉ có mỗi Tề quốc (2)



Chương 2855 - Thiên hạ không chỉ có mỗi Tề quốc (2)




Chương 2855: Thiên hạ không chỉ có mỗi Tề quốc (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng sửng sốt một lúc.
Nhưng thiên tử đã lảng sang chuyện khác: “Tồi Thành hầu dâng tấu xử lý công việc Hạ lăng, Ôn đại phu mau chóng lên chương trình đi…”
Vậy là đề tài đi sứ Mục quốc bị bỏ qua, không nói thêm lời nào.
Khương Vọng nửa kinh ngạc nửa mờ mịt lùi về, nhưng mà không có ai giải thích gì với hắn.
Cứ thế cho đến khi triều nghị kết thúc.
Hàn Lệnh tuyên bố bãi triều, các quan lại lục tục tản đi.
Khương Vọng chưa đi, mà theo chân ngự giá, đi về phía Đông Hoa các.
Thiên tử ngồi ở trên long liễn quay đầu, hơi buồn cười hỏi: “Ngươi đi theo trẫm làm gì?”
Khương Vọng tiến về phía trước hai bước, hơi ưu sầu nói: “Bệ hạ sai thần đi sứ Mục quốc, chẳng lẽ không có phân phó gì sao?”
“Trẫm không phải đã phân phó rồi sao? Dự lễ là được.”
Chỉ có vậy?
Nhưng thấy dáng vẻ của hoàng đế, cũng không giống đang nói đùa. Hơn nữa, cũng không thể dùng quốc sự để nói đùa.
Khương Vọng vốn tưởng rằng, đây là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ.
Đi sứ dự lễ, đến thảo nguyên xa xôi. Sự ăn ý giứa Tề Mục, là sự liên kết giữa các bá chủ quốc, khuấy động phong vân và bí ẩn bố cục thiên hạ…
Hiện tại thật sự chỉ là dự lễ thôi sao?
“Á à.” Tề thiên tử hơi hăng hái nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, trẫm phái ngươi đi Mục quốc, là muốn cho bọn họ sự ủng hộ nào đó, giúp bọn họ làm chút chuyện gì đó sao? Hoặc là nói, có kế hoạch lớn kinh thiên động địa gì đó, muốn cho ngươi đi câu thông thi hành?”
“Ặc…”
Khương Vọng đúng là nghĩ như vậy. Nếu không vì sao Thiên Tử lại không nói gì lúc ở trên triều chứ?
Đây không phải là chuyện trọng đại, cần giữ bí mật sao?
Cho nên Khương hầu gia hắn, sau khi triều nghị mới không rời đi, không đi xem tiết mục Trọng Huyền Tuân hành hạ Trọng Huyền Thắng, chạy đến nơi này của hoàng đế.
Sự lúng túng trên mặt hắn đã nói lên tất cả.
Tề thiên tử cười lên ha hả: “Khương Vọng à Khương Vọng, ngươi cho rằng bá chủ quốc vì sao lại là bá chủ quốc? Chẳng lẽ cảm thấy Mục quốc thua một trận thì không được sao? Ngươi cho rằng Hách Liên Sơn Hải là nhân vật nào? Trẫm cũng không dám nói có thể hiểu rõ suy nghĩ của nàng ta. Ngươi chỉ có danh hiệu sứ giả Tề quốc, có thể gây ảnh hưởng gì đến thế cục bắc vực chứ?”
Khương Vọng đã từ bỏ giãy dụa, cũng không muốn bị thiên tử cười nhạo nữa, chỉ nói: “Dạ.”
Tề thiên tử ngừng cười, cuối cùng hồi phục vài phần nghiêm trang của thiên tử, nhẹ giọng nói: “Mang một đôi tai, một đôi mắt, nghe nhiều, nhìn nhiều… Lúc về kể trẫm nghe, ngươi nghe được cái gì, nhìn thấy cái gì, vậy là được rồi…”
Ông ta nhìn Khương Vọng một chút, nói thêm: “Nếu có lòng nắm chắc… Thử luận bàn một chút với thiên kiêu Mục quốc cũng được.”
Vậy sao, luận bàn.
Ngươi cứ nói sớm ra, ta còn không hiểu sao?
Khương Vọng thầm oán mấy câu, lời nói ra lại rất ôn hòa: “Thần đã biết.”
Dứt lời liền thi lễ: “Thần cáo lui.”
“Đợi đã.” Thiên tử bỗng nói.
Khương Vọng kinh hãi. Chẳng lẽ thiên tử giống với đại sư Quan Diễn, cũng có thuật đọc tâm? Ta cũng không hề mắng chửi gì người mà.
Liền nghe thấy thiên tử nói: “Tới đã tới rồi. Hàn Lệnh, ngươi giữ hắn lại kiểm tra [Mục Lược] của hắn, coi xem hắn đã học thuộc thế nào rồi. Để tránh việc khi đến thảo nguyên, gì cũng không hiểu, để người ta chê cười.”
Hàn Lệnh khom người nói: “Nếu như Võ An hầu không thuộc thì sao ạ?”
“Vậy ngươi liền đốc thúc hắn học thuộc lòng toàn bộ đi. Ngoài ra…” Thiên tử trầm ngâm một lúc, ngắn gọn mạnh mẽ nói: “Phạt bổng!”
Long liễn không hề ngừng lại rời đi.
Khương Vọng mờ mịt đứng tại chỗ.
Tháng năm ở Lâm Truy, không biết vì sao, lại hơi lạnh lẽo.
“Hầu gia?”
Khương Vọng hồi thần.
Hàn Lệnh mặc bào phục nội quan màu tím, đang đứng yên trước mặt hắn, cười mỉm: “Chúng ta ở đây học thuộc lòng, hay là đổi nơi khác?”
Bổng lộc hiện tại của Khương Vọng chủ yếu có ba phần. Một phần là bổng lộc của Võ An hầu cộng thêm thực ấp ba ngàn hộ, là phần lớn nhất. Phần thứ hai là tam phẩm kim qua võ sĩ cộng thêm tam phẩm bộ đầu Thanh Bài, bởi vì trên người chỉ là hư chức, không làm chuyện chính sự gì ở phủ Tuần Kiểm, cho nên bổng lộc cũng không nhiều. Phần còn lại chính là thu nhập từ thuế ở trấn Thanh Dương, hắn có thể định kỳ lấy được một phần.
Ba phần này cộng lại, đủ để khiến hắn có cuộc sống rất thoải mái. Đội buôn Đức Thịnh còn đang không ngừng mở thêm gian hàng, kiếm được nhiều mà tiêu cũng nhiều, toàn bộ tiền lời từ Thái Hư vọng lâu đều đổ hết vào đó, ngược lại chẳng còn gì.
Tóm lại hiện tại Khương mỗ hắn, quả thật rất có tư sản. Lúc đi ra ngoài ăn tiệc uống rượu, chỉ cần Yến hiền huynh không ở đây lâu, giành trả tiền cũng không phải vấn đề gì.
Nhưng mà lúc rời khỏi Tề vương cung, bước chân Khương Vọng phù phiếm.
Bây giờ mới tháng năm, bổng lộc năm nay của hắn đã không còn là của hắn nữa rồi. Vị Sát Thiên Đao Hàn Lệnh kia, không biết hắn đã đắc tội lúc nào. Thiên tử chỉ nói phạt bổng, chứ không nói là sai một chữ, một câu cũng phải phạt một khoản mà.
Khương Vọng thật sự muốn hỏi ông ta một câu “Hàn nội quan muốn làm khó ta phải không?”
Nhưng dù sao cũng đánh không lại, lời nói ra, chỉ là “Hàn nội quan chớ quên giao tình trước kia đấy.”
Cho nên Hàn nội quan mới tốt tính không trừ đến bổng lộc sang năm của hắn.
Xui xẻo quá, xui xẻo quá.
Trên đường rời khỏi Tề vương cung, Khương Vọng không ngừng thầm than thở.
Không nhịn được nói với Khâu Cát đang tiễn hắn: “Khâu nội quan, ngươi nói, mọi người đều đứng đó, vì sao công vụ đi sứ Mục quốc, lại rơi xuống đầu ta, mà không phải là Quan Quân hầu chứ?”
Khâu Cát nghiêm trang nói: “Có lẽ là vì Võ An hầu tư thái đẹp, dung nhan tuấn tú, càng có thể đại diện cho thiên uy Đại Tề.”
Khương Vọng trầm mặc một trận, lời nói thấm thía: “Khâu nội quan, ngươi phải nỗ lực một chút, sớm ngày hạ bệ Hàn nội quan, sau này có lẽ sẽ ít trừ bổng lộc của ta một chút.”
Khâu Cát chỉ cười a a nói: “Chúng ta cùng cố gắng.”
Nói đến đây gã liền dừng bước, trừng mắt về phía trước, ý bảo có người đang đợi.
Linh giác của vị thủ bút thái giám này, đúng là không giống bình thường.
Trong lòng Khương Vọng khẽ động, nhưng lại chỉ mặt không biểu cảm đi về phía trước xem – đó là một lão ẩu tóc bạc như cước, lẳng lặng đứng ngoài cửa cung.
Thấy Khương Vọng nhìn sang, mới khom người nói: “Hầu gia, cung chủ cung Hoa Anh mời ngài qua phủ một chuyến.”
Vài ngày trước mới uống rượu cùng nhau, vì sao tối hôm nay lại đột nhiên đến mời?
Khương Vọng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cũng không biết vì sao, đột nhiên tâm trạng không tồi.
Hắn cười: “Ta đoán có tin tức hay gì đó.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad