Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1815: Đại án

Chương 1815: Đại án
Đô úy Bắc Nha là một chức vụ có địa vị thấp thế nhưng quyền lực lại nặng, nếu so với chức cấp thì còn kém hơn cả tam phẩm Kim Qua võ sĩ Khương Vọng. Thế nhưng nếu xét tới thực quyền thì trong toàn bộ Lâm Tri này, địa vị có thể cao hơn Trịnh Thế cũng không nhiều.
Ba vị đại nhân đang ngồi, đối mặt với cửa phòng, phía sau là bức tượng Bệ Ngạn như một con hổ. Nhìn giống như là tam đường hội thẩm vậy, làm cho người ta hồi hộp căng thẳng.
"Khương bộ đầu!" Khương Vọng vừa mới vào cửa, Trịnh Thế đã nói: "Bản quan và Tạ đại phu, Dương tuần kiểm sứ đã đợi ngươi từ lâu!"
Ông ta đang nhắc nhở Khương Vọng, thân phận của vị trung niên nho nhã kia.
Địa vị còn cao hơn Trịnh Thế, mà lại họ Tạ...
Triều nghị đại phu Tạ Hoài An!
Vừa mới bắt nạt cháu của người ta, Khương Vọng khá chột dạ.
"Xin chào mấy vị đại nhân" Hắn chắp tay nói: "Khương Vọng tới chậm, xin hãy thứ tội."
Tạ Hoài An cũng không nói gì.
Mặc dù Dương Vị Đồng cũng ngồi chung với hai người kia, thế nhưng thật sự thì cũng không có tư cách nói quá nhiều.
Hai người cạnh hắn ta, một người là cấp trên của hắn ta. Một người lại cùng cấp với sư phụ của hắn ta, hắn ta ngồi nơi này cũng chỉ phụ trách giám sát toàn bộ vụ án để đảm bảo tính công chính mà thôi, địa vị không thể bằng bất cứ ai cả.
Trịnh Thế xua tay, nói: "Ngươi bị gọi tới mà không thông báo trước đó chứ."
Thuận miệng kết thúc chuyện này, sau đó nói thẳng tới chủ đề chính, hỏi: "Tại cuối tháng trước, ngươi còn nhớ đã có chuyện gì xảy ra tại Dương Địa hay không?"
Khương Vọng sửng sốt, nói: "Dương Địa? Không có chuyện gì xảy ra cả mà."
Trong lúc sửng sốt này, ý nghĩ trong đầu hắn xuất hiện liên tục.
Khi đội ngũ về nước ngang qua Dương Địa, cũng chính là quận Hành Dương cũng không thoải mái, Tào Giai rắn dạy Hoàng Dĩ Hành vài câu rồi cũng buông tha. Với thân phận của Tào Giai mà nói, việc này cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Không đi vào quận Xích Vĩ quận, tại quận Nhật Chiếu cũng chỉ nói vài câu với Điền An Thái ở ven đường mà thôi.
Trừ những thứ đó ra, còn có thể có cái gì nữa chứ?
Trịnh Thế nói: "Ngươi lại nghĩ kỹ lại lần nữa đi"
Khương Vọng khó hiểu hỏi lại: "Ti chức không hiểu, Đô úy muốn hỏi cái gì?"
Tạ Hoài An yên lặng nhìn hắn, vẫn không nói bất cứ điều gì. Mà Dương Vị Đồng lại bình tĩnh, không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
"Bản quan không ngại nói thẳng đi" Trịnh Thế nói: "Ngày đó, đã có chuyện gì giữa Tào Giai và Hoàng Dĩ Hành? Ngươi cũng ở hiện trường, còn nhớ chứ?"
"Đương nhiên là nhớ kỹ.
Thế là Khương Vọng kể lại hoàn chỉnh những chuyện đã xảy ra tại ngày hôm đó, Hoàng Dĩ Hành tổ chức nghênh đón như thế nào, Tào Giai răn dạy như thế nào... Kể lại rất công bằng, không mang theo bất cứ ý kiến chủ quan nào.
Thậm chí còn phục chế đoạn đối thoại y như cũ, không tăng không giảm bất cứ chữ nào.
Ngày đó, có không ít người ở đó, hắn nhìn thấy, nghe được cũng không nhiều hơn người khác, không cần thiết giấu diếm điều gì cả.
Với lại hắn cũng không cảm thấy, Tào Giai có vấn đề gì.
Chỉ là hiện tại Đô úy Bắc Nha lại hỏi...
Giữa Tào Giai và Hoàng Dĩ Hành, chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì nữa sao?
Khi trước mình phán đoán sai rồi? Hôm nay được gọi tới Bắc Nha, cũng không phải muốn giao việc làm, mà là trở thành nhân chứng cho một vụ án nào đó?
Sau khi Khương Vọng kể lại, cũng không nhịn được mà suy đoán.
Đúng lúc này, Tạ Hoài An nói: "Ngươi xác định khi đó Tào tướng quân đã nói một câu... Những quan lại Cựu Dương như các ngươi, cũng cần thay đổi thói quen đỉ' à?"
Khương Vọng ngẫm nghĩ, nói: "Đúng là có nói như vậy, thế nhưng khi đó cũng..."
Tạ Hoài An giơ tay ra hiệu hắn im lặng, sau đó nói: "Hoàng Dĩ Hành chết rồi."
Khi ông ta nói câu này, đã nhìn thẳng vào mắt của Khương Vọng.
Dáng vẻ ông ta rất nho nhã, khí chất nhã nhặn, thế nhưng khi nhìn chằm chằm Khương Vọng lại là nghiêm nghị không thể nhìn thẳng.
Khương Vọng cũng nhìn về phía ông ta, ngạc nhiên lại sợ hãi: "Tại sao lại như thế được?"
Dù nói thế nào đi nữa, Hoàng Dĩ Hành cũng là Trấn phủ sứ của Đại Tề, địa vị tương đương với quận trưởng.
Tồn tại như đại tướng nơi biên cương này, gặp chuyện không may thì tuyệt đối không phải chuyện nhỏ!
Tạ Hoài An bình tĩnh nói: "Có người nhìn thấy Hoàng Dĩ Hành tóc tai bù xù, đạo nguyên tản đi hết, ngã chết trước cổng thành"
Kiểu chết này đúng là có hơi kỳ quái.
Đạo nguyên tản đi hết... nói cách khác là tự sát?
Thế nhưng người như Hoàng Dĩ Hành vậy, làm sao có thể tự sát chứ?
Khương Vọng chợt nghĩ tới, chuyện mà mình có thể nghĩ ra, những đại nhân vật trong triều đình này làm sao lại không nghĩ ra cơ chứ?
Hắn bỗng cảm thấy yết hầu khô khốc, không nhịn được mà hỏi:
"Vậy hiện tại Tào tướng quân..."
Tạ Hoài An nói: "Đã bị cấm túc trong phủ"
Tào Giai bị hoài nghi có liên quan tới cái chết của Hoàng Dĩ Hành!
Thảo nào Đô úy của Bắc Nha tự mình giám sát, thảo nào còn có cả một vị đại phu triều nghị cũng tới!
Cái chết của một vị quận trưởng, liên quan tới thống soái Xuân Tử quân Tào Giai... chuyện này đúng là chuyện động trời mà.
Toàn bộ Tề quốc này, cũng không nhiều người có tư cách tham dự.
Đương nhiên Chiến Sự đường không tiện đứng ra, cho nên người của Chính Sự đường tới!
Đường đường thống soái của Cửu Tốt, thành viên của Chiến Sự đường, đương nhiên không thể bị ném vào ngục giam khi chỉ mới bị nghi ngờ được.
Thế nhưng là một đại nhân vật tới cấp bậc này, bị cấm túc tại phủ cũng tương đương với bị giam giữ rồi!
Khương Vọng nhanh chóng ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề.
Thân phận của Hoàng Dĩ Hành rất mẫn cảm!
Làm sao mà người này lại có thể nhậm chức Trấn phủ sứ của quận Hành Dương chứ?
Không gì khác, tấm gương mà thôi!
Ông ta là Cựu Dương đầu tiên quy thuận.
Là ví dụ tốt nhất để tuyên dương "người nước Dương cũng là người nước Tê".
Tào Giai răn dạy Hoàng Dĩ Hành, đã là tức giận nhất thời, cũng là cố ý dằn mặt, không thể mang thói xấu của quan lại Cựu Dương tới Tể quốc được.
Nguyên bản việc này cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng Hoàng Dĩ Hành lại đột tử, như vậy thì thành vấn đề lớn!
Khương Vọng hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Chắc hẳn sẽ có người rêu rao là Tào Giai bức tử Hoàng Dĩ Hành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad