Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2216: Sơn Hải Luyện Ngục (1)

Chương 2216: Sơn Hải Luyện Ngục (1)
Đội ngũ liên tục đi đường, liên tục qua các tòa thành mà chưa gặp một trở ngại nào.
Vào sáng sớm ngày thứ ba, móng ngựa đã bước vào Hoài Xương phủ.
Nếu không phải bản thân Tả Quang Thù tự mình đến đón, một mình Khương Vọng chắc chắn không thể đến đây nhanh như vậy.
Không phải tốc độ của hắn không nhanh được như thế, mà hắn chắc chắn không thể tự do đi lại như vậy ở đất Sở.
Đại Sở Tả thị là thế gia ba ngàn năm, sánh vai với Khuất thị, Đấu thị và Ngũ thị trở thành danh môn thế gia cổ xưa nhất của Sở quốc, phồn vinh cùng quốc gia. Nội tình thâm hậu, huyết thống cao quý.
Mặc dù xét về thực lực thì chưa chắc mấy danh môn mới xuất hiện như Chung Ly thị hay Hạng thị không bằng họ, nhưng ngược dòng quá khứ thì địa vị thấp hơn là điều khó tránh khỏi.
Quận Hoài Xương được xem như là đất phong của Tả thị, sau mấy ngàn năm kinh doanh đã trở nên vô cùng phồn vinh.
Sức ảnh hưởng của Tả gia ở chỗ này lại càng ăn sâu bén rễ, cắm rễ vào trong mỗi một tấc đất ở đây.
Tự nhiên Khương Vọng cũng cảm thấy rất hứng thú đối với ký ức tuổi thơ của hai huynh đệ Tả Quang Thù và Tả Quang Liệt.
Nhưng thậm chí hắn còn chưa kịp dừng chân ở đại trạch Tả thị, thì Tả Quang Thù đã giải tán kỵ quân, trực tiếp dẫn hắn đi về phía Lạc Sơn…
Vừa đến Sở quốc đã muốn bắt đầu rồi, xem ra thời gian thực sự rất gấp.
Tên tiểu tử Tả Quang Thù này, lúc trước cũng không nói gì trong thư cả.
Nếu không thì kiểu gì Khương Vọng cũng đến sớm trước một hoặc hay ngày rồi… Thôi quên đi, chơi ở Vân quốc vui vẻ như vậy, có lẽ cũng sẽ không tới sớm.
“Thật đúng là không ngừng nghỉ một giây nào mà!” Khương Vọng đi trong Lạc Sơn xanh um tươi tốt mà thở dài một tiếng.
Từng tảng đá to lớn được lát thành đường núi, hương hoa thoang thoảng cùng với tiếng chim hót liên tục không ngừng.
Nếu như gạt bỏ sự gấp rút về mặt thời gian, hắn chắc chắn phải thưởng thức được sự tươi đẹp của ngọn núi này.
Tả Quang Thù nhanh chân đi về phía trước: “Bởi vì muốn thích ứng với hoàn cảnh của Sơn Hải Cảnh sớm, chưa chắc chúng ta có dư được một giây nghỉ ngơi nào.”
“Cho nên đệ đặc biệt đến biên thành đón ta không phải vì thể hiện sự ngưỡng mộ dào dạt của đệ với ta, mà chỉ là vì tiết kiệm thời gian?” Khương Vọng không nhịn được hỏi.
“Giờ huynh mới biết à?” Tả Quang Thù lườm hắn một cái.
Y cố ý dẫn một đội kỵ binh tinh nhuệ đến biên thành đón Khương Vọng, đương nhiên là để phô trương cho Khương đại ca một chút.
Nhưng chắc chắn y sẽ không thừa nhận.
“Chà, cái lườm này rất tiêu chuẩn và hoàn chỉnh đấy.” Khương Vọng nhận xét. Dùng cái này để triệt tiêu tiếng thở dài không mấy “biết điều” của tiểu bằng hữu này.
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, đôi mắt của Tả Quang Thù thực sự là vừa lớn vừa sáng. Không giống như Trọng Huyền Thắng, mỗi lần trợn mắt lườm đều như đang lén lén lút lút, nếu như không nhìn kỹ thì hoàn toàn không chú ý tới được.
“Huynh nghiêm chỉnh chút đi!” Tả Quang Thù tức giận nói.
Thật kỳ lạ khi rõ ràng đây là lần đầu tiên hai người ở chung ở ngoài đời, nhưng lại không hề thấy xa lạ chút nào.
Tựa như bọn họ vốn nên thân thiết như thế.
Đang lúc ngày xuân, trong không khí có một mùi vị sống động đặc biệt.
Ngọn núi này không có tên ở thế gian, chỉ đơn giản là vì Tả thị không mở núi cho người ngoài vào.
Vì là cấm địa không có lệch của Tả thị thì không thể vào ở quận Hoài Xương, vậy nên Lạc Sơn chắc chắn không phải là một nơi đơn giản gì.
Người Sở quốc thường coi việc có nắm giữ Diễn Pháp Các độc lập hay không làm tiêu chuẩn cơ bản để đánh giá một thế gia có cường đại hay không.
Bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của ngọn núi này.
Đi một hồi, Khương Vọng không khỏi chua xót nói: “Nếu như ngươi đi đất phong của ta, chắc chắn ta cũng chạy đến biên thành đón ngươi. Hơn nữa làm vậy không chỉ vì thời gian gấp gáp, mà chỉ là vì chào đón ngươi.”
Đương nhiên, không cần phải nói ra việc trấn Thanh Dương gần biên thành như thế nào.
Thời gian cả đi cả về chắc bằng ăn một bữa cơm.
Nhưng không thể so được với ngựa thần của mấy người Tả Quang Thù bọn họ, đều chạy được mấy ngày…
Cái này là Khương Vọng cóp văn của Hứa Tượng Càn – cao đồ của Thanh Nhai thư viện, hiển nhiên đã khiến Tả Quang Thù không biết phải đối phó thế nào.
“Được rồi, được rồi, biết rồi.” Y rầu rĩ nói:
“Vậy ta cũng xem huynh là bằng hữu tốt, nên mới điều kỵ binh đến giữ thể diện cho ngươi mà!”
“Trời, những chuyện này cần phải giải bày ra, đệ không nói thì sao ta biết được đây?” Khương Vọng vui vẻ ra mặt:
“Bằng hữu tốt, huynh trưởng tốt, có đúng hay không?”
Tả Quang Thù tăng tốc bước nhanh lên phía trước, coi như ngầm thừa nhận.
Khương Vọng cười híp mắt theo sau: “Ngươi giới thiệu qua về Lạc Sơn này cho vi huynh đi, đây là lần đầu tiên vi huynh đến, hai mắt tối thui, bốn phía đều mờ mịt. Đây là hoa gì, cây gì, có lịch sử gì, có nhân vật lợi hại nào từng tới… Đều có thể nói đôi chút nha.”
Thực ra tính cách của Khương Vọng không phải kiểu nhiệt tình, không sợ lạ (2), trái lại nhiều khi hắn còn hơi “ngại ngùng”. Chỉ những lúc ở trước mặt Tả Quang Thù, hắn luôn tìm ra được niềm vui khi trêu đùa thiếu niên này.
(2) Chỉ hai người vừa gặp lần đầu đã nói chuyện tự nhiên, thân mật như bạn bè lâu năm.
Giống như lướt qua thời gian, nhìn thấy quá khứ của bản thân… một bản thân đi theo một hướng khác.
Khương đại ca từ xa đến khát khao kiến thức như thế, Tả Quang Thù cũng đành giới thiệu câu được câu không, cũng âm thầm bước nhanh hơn.
Đường núi chia thành nhiều hướng, quẹo trái đi qua một vườn hoa, rồi còn qua một cây cầu treo.
Chịu đựng ma âm rót vào tai bấy lâu, cuối cùng Tả Quang Thù cũng thở hắt một hơi: “Đến rồi!”
Cầu treo ở phía sau đã ẩn vào trong mây mù từ lâu.
Chỉ thấy trước mắt là một sơn cốc bịt kín.
Các phiến đá lát thành đường núi kéo dài từ chỗ cầu treo đến tận đó, cuối cùng dừng ở trước một cái cửa đá khổng lồ.
Đây là một tấm cửa đá cực dày, hoa văn trên cửa chắc là hình dáng vốn có của phiến đá, trông rất thô nhám. Ẩn chứa một loại vô cảm cổ xưa.
Trước cửa đá không có vệ sĩ canh gác, nhưng hai bên trái phải đều có một tòa tháp.
“Ba (1) thúc!” Tả Quang Thù la lên.
Có người ở trên tháp.
Chắc chắn là cao thủ.
Bởi vì trước khi Tả Quang Thù la lên, không ngờ Khương Vọng lại không cảm nhận được khí tức ở trên tháp.
Mà giờ phút này, có một luồng khí tức truyền ra từ tháp bên trái, tựa như dã thú bừng tỉnh, lập tức mang đến cảm giác nguy hiểm cho Khương Vọng.
“Người ngươi mời tới rồi à?” Một nam tử với khuôn mặt có một vết sẹo xéo xuống, đứng ở trên tháp cúi đầu liếc mắt nhìn Khương Vọng
Đây chẳng qua chỉ là một cái liếc hời hợt, nhưng Khương Vọng cảm thấy đối phương đang tìm điểm yếu của mình.
Dù vẫn đứng im nhưng cơ bắp đã âm thầm kéo căng, lập tức tiến vào trạng thái có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Cũng không phải hắn lo lắng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì ở trên địa bàn của Tả thị, mà đó là một loại bản năng chiến đấu.
Tu hành đến cảnh giới hiện tại, bản năng của thân thể không còn cho phép hắn thả lỏng khi đối mặt với nguy hiểm.
“Vâng ạ!” Tả Quang Thù lên tiếng trả lời một cách chắc chắn.
Nam tử được gọi là “Sẹo thúc” cũng không nói gì nhiều, giống như không quá hứng thú với Khương Vọng. Ông ta trực tiếp nhìn sang chỗ khác, tiện tay nhấn một cái.
Hai tấm cửa đá khổng lồ từ từ mở ra.
Ầm ầm!
Cửa đá phát ra tiếng vang, giống như một ngọn núi lớn đang chuyển động.
Từ tư thế này xem xét, hai cánh cửa đá này, chỉ sợ phải nặng hơn vạn quân (*)
(*) Quân là đơn vị trọng lượng cổ, 1 quân bằng 30 cân
“Mười vạn cân.” Tả Quang Thù để ý đến biểu cảm của Khương Vọng, ở bên giải thích: “Hai cánh cửa đá này, nặng mười vạn cân.”
“Nơi đây có vị tiền bối này trấn giữ, vì sao còn cần cửa nặng như thế?” Khương Vọng dùng ngữ khí huynh trưởng bạn tốt hỏi.
“Ba thúc” ngồi trên tháp lâu không nói gì, mặt không biểu cảm.
Tả Quang Thù lại nhanh tay lôi kéo hắn, cúi đầu vội vàng đi vào trong.
Lặng lẽ truyền âm: “Huynh đừng có nói nữa!”
“Làm sao vậy?” Khương Vọng không để ý gì, bị kéo hơi lảo đảo, truyền âm lại còn không phục lắm nói: “Vi huynh đây không phải là đang chào hỏi với cường giả trong nhà đệ thôi sao? Để tránh có người nói Khương đại ca của đệ không hiểu lễ độ. Lễ tiết của Sở quốc ta biết rất rõ! Đọc qua sách rồi! [Sử Đao Tạc Hải], đã từng nghe qua chưa? Dày như này, dài như này này!”
Tả Quang Thù lộ vẻ mắc cỡ muốn chết, ôm đầu buồn bực đi vào trong.
Kiến trúc sau cửa đá, thật ra cũng không hề phức tạp như trong tưởng tượng.
Sau khi hai người đi vào cửa đá, thứ đầu tiên khắc sâu vào tầm mắt, là một con đường lát đá, một hành lang thật dài.
Trên gạch đá có khắc trận văn Khương Vọng xem không hiểu.
Nhưng trận văn nối dài này, nhìn rất đẹp.
Người Sở quốc theo đuổi những thứ xinh đẹp, quả thật là đã khắc vào trong xương tủy. Ngay cả trận văn cũng có phong cách rất hoa lệ.
Hai bên hành lang, rất nhiều gian phòng được lắp tinh môn bán trong suốt, cũng không biết bên trong có những gì.
Cửa đá phía sau chậm rãi đóng kín.
Tả Quang Thù mới giải thích: “Đây không phải là vấn đề lễ độ hay không lễ độ. Vấn đề mấu chốt chính là, Ba thúc ở đây không phải để trấn giữ, mà là bị giam ở đây chịu phạt… Huynh cứ mò mẫm lôi kéo làm quen như thế, không phải là đang chỉ vào mũi người ta mà chửi sao?”
Hóa ra là vậy…
Khen người ta thích hợp trấn thủ nơi này, chẳng khác nào nguyền rủa người ta bị giam ngồi chồm hỗm ở đây thêm mấy năm.
Chẳng trách vị “Ba thúc” chẳng thèm nhìn hắn tới một cái.
Khương Vọng đã biết mình nói sai lời, nhưng cảm giác bị tiểu đệ nhìn khinh bỉ, trong lòng vẫn rất không dễ chịu, nói lầm bầm: “Đệ cũng không nói sớm.”
Tả Quang Thù bị chẹn họng một lúc, cuối cùng không nói câu trong lòng “Ta cũng không ngờ huynh lại nói nhiều như vậy” kia ra khỏi miệng, chỉ nhanh chóng nói vào chủ đề chính: “Chúng ta vẫn nên hàn huyên một chút về chuyện Sơn Hải Cảnh đi! Muốn đốn được nhiều củi, trước tiên phải mài rìu cho sắc, chúng ta trước tiên phải thích ứng với hoàn cảnh bên trong Sơn Hải Cảnh, thì mới có thể bảo đảm chính mình ơ trong Sơn Hải Cảnh có được chiến lực hoàn hảo nhất…”
“Hoàn cảnh nơi đó rất ác liệt sao?” Khương Vọng hỏi.
“Hoàn cảnh nơi đó và bên ngoài hoàn toàn khác biệt.” Tả Quang Thù nói: “Nhà ta dựa vào hoàn cảnh bên trong Sơn Hải Cảnh, để luyện chế ra chỗ này.”
Y nhìn hành lang phía trước, giọng nói vẫn còn mang theo sợ hãi: “Mà nơi này, gọi là ‘Sơn Hải Luyện Ngục’.”
“Luyện Ngục?” Khương Vọng hơi hơi kinh ngạc.
Tả Quang Thù nói: “Ta cảm thấy tên này rất phù hợp. Trước mặt huynh, mỗi một gian phòng, đều là một luyện ngục trần gian.”
Thiếu niên trước mắt này đã xác định mấy ngày tiếp theo sẽ phải tu luyện gian khổ, Khương Vọng ngược lại cười: “Sớm biết phải chịu phần tội này, có lẽ ta nửa đường đã bỏ chạy rồi.”
Tả Quang Thù trừng mắt liếc hắn một cái.
“Thật ra đến tận bây giờ ta cũng không hiểu lắm.” Khương Vọng lại không nhịn được hỏi: “Sơn Hải Cảnh này, rốt cuộc là một nơi như thế nào?”
Tả Quang Thù nghiêm túc suy nghĩ một lát, giống như đang suy tư, làm thế nào mới có thể giải thích rõ cho Khương Vọng.
Sau đó mới nói: “Sơn Hải Cảnh là nơi thực ảo đan xen, là thế giới mà Hoàng Duy Chân tự tay tạo ra. Có lẽ nó chỉ là một trò chơi, cũng có lẽ nó cất giấu một bí mật kinh thiên nào đó. Người đi ra từ đó, đều nói nó xinh đẹp khác thường, nhưng chưa có ai có thể miêu tả nó một cách rõ ràng.
Hầu như tất cả mọi người đều nói, thứ mình miêu tả chẳng qua chỉ là một phần trong một vạn. Mà chúng ta xâu chuỗi lại mọi thứ mà mọi người nói, cũng quả thật không thể tạo ra một đồ quyển hoàn chỉnh.
Nó so với những gì mà những người đã từng chứng kiến còn phức tạp, to lớn hơn nhiều, cũng vì vậy mà nó càng vượt quá sức tưởng tượng hơn.
Ta chỉ có thể nói, ta không thể nào giới thiệu một cách chính xác cho ngươi, bởi vì ta cũng chưa từng vào.
Mà với vốn tình báo hiện có của chúng ta, có lẽ chỉ là một vết ban trên mình con báo, hay là một chiếc lá rụng trong mùa thu mà thôi. Ta không thể nói cho ngươi biết, là vết ban nào trên người con báo, hay chiếc lá nào trong mùa thu được.”
“Ta càng cảm thấy hứng thú.” Khương Vọng quay đầu nhìn về hành lang trước mặt, chỉ có tò mò, mà không hề sợ hãi: “Vậy hãy để chúng ta bắt đầu từ Sơn Hải Luyện Ngục này trước đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad