Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1420: Trảm mệnh trảm địch liệu có khó hơn trảm vọng

Chương 1420: Trảm mệnh trảm địch liệu có khó hơn trảm vọng
không?
Lúc Khương Vọng trở lại quận Thu Dương đã là buổi chiều.
Trọng Huyền Lai Phúc còn đang lo lắng đi tới di lui ở bên ngoài tộc, lão ta trông thấy Khương Vọng từ xa, vội vàng chào đón:
"Khương công tử, ngài đã trở lại rồi! Sáng sớm cứ tưởng ngài đang tu luyện cho nên không dám quấy nhiễu, giờ ngọ lại không thấy người. Lão nô cũng sắp sửa gấp chết rồi, cứ tưởng là bản thân không hiểu chuyện đã chọc cho ngài tức giận!"
Cảm xúc lo lắng của lão ta cũng không phải hoàn toàn khoa trương.
Lão ta xác thực là sợ bản thân đã kích động tâm trạng Khương Vọng, chạm vào dây cung không thể đụng chạm nào đó, sợ một phen lòng tốt của lão ta ngược lại đã đắc tội với quý nhân.
"Ta tự mình ra ngoài đi lòng vòng." Khương Vọng cũng không nói những thứ khác, phất tay áo: "Dẫn ta đến từ đường tổ tiên của các ngươi đi, ta thay Thắng công tử của các ngươi thắp nén nhang"
Trọng Huyền Lai Phúc là một người biết nắm bắt tâm lý. Có lẽ trước đây cũng không tính là biết nắm bắt, nhưng lão ta đã từng được Trọng Huyền Tín dạy dỗ, đã sớm hiểu rõ phân lượng của Khương Vọng, hơn nữa cái phân lượng này còn càng ngày càng nặng.
"Công tử, mời bên này, hương sợi đã chuẩn bị xong, lư hương cũng đã rửa sạch cho ngài rồi." Lão ta cung kính ở phía trước dẫn đường, cũng không hỏi nhiều những thứ khác.
Lần này Khương Vọng đến quận Thu Dương vốn là dùng danh nghĩa tới đây thay mặt tế tự từ đường tổ tiên, Trọng Huyền Lai Phúc đương nhiên sẽ không thiếu chuẩn bị.
Cả tộc Trọng Huyền gia giống như một tòa thành nhỏ.
Mặc dù không có tường thành cao ngất kiên cố, nhưng vinh quang yên nghỉ cùng với quốc gia và nội tình thế gia ngàn năm, bản thân nó đã là một bức tường cao.
Trọng Huyền Lai Phúc là con của người hầu được ban thưởng họ Trọng Huyền, địa vị cao hơn nô bộc bình thường. Hơn nữa dựa vào chủ quý, bây giờ Trọng Huyền Tín ở ngoài nước làm được không tệ, Trọng Huyền Thắng dựa vào đó phong quang tốt đẹp, Trọng Huyền Lai Phúc theo đó cũng được trong tộc coi trọng, eo lưng cũng thẳng hơn rất nhiều.
Khương Vọng đi theo Trọng Huyền Lai Phúc một đường thông suốt, phía trên không có mấy người nói chuyện, chỉ đón tiếp đơn giản rồi nghiêng mình. Nhĩ lực của Khương Vọng tiến bộ rất lớn, ngược lại nghe được không ít tộc nhân Trọng Huyền đang rỉ tai nhau:
"Người đó chính là Khương Thanh Dương sao? Nhìn cũng không giống có sát tính, ngược lại còn rất nhã nhặn"
"Người ta chính là nhân vật thiên kiêu nổi danh ở ngoài nước, lúc giết người ngươi lại không thấy!"
"Thế chẳng lẽ ngươi thấy được à?"
?
"Ta không thấy, thế nhưng đường huynh của ta thấy Những thứ này được nghị luận rất nhiều, đủ thấy tiếng tăm của Khương Vọng hiện tại đang rất nổi bật. Đương nhiên cũng có thể là vì quan hệ giữa hắn và Trọng Huyền Thắng, dẫn đến người nhà của Trọng Huyền Thắng quan tâm tin tức về hắn hơn.
Khác với trong tưởng tượng, từ đường tổ tiên của Trọng Huyền gia không hề to lớn hùng vĩ, thậm chí cũng không được gọi là "lớn"
Mấy bụi trúc xanh vây quanh tạo thành một khu rừng trúc nhỏ.
Một cái từ đường cổ xưa nho nhỏ giấu ở bên trong rừng trúc.
Gạch xanh ngói xám, không quá đặc biệt.
Trọng Huyền Lai Phúc tri kỷ giải thích: "Trọng Huyền gia có từ đường lớn hơn nữa, nhưng đó là để cho thành viên bình thường trong tộc đi tế tự. Song từ đường chỗ này mới là từ đường tổ tiên chân chính của Trọng Huyền thị. Ngài đại diện cho Thắng công tử trở về, đương nhiên phải ở chỗ này."
Trên đại môn từ đường có tấm biển gỗ treo lơ lửng, trên biển là bốn chữ "Trọng Huyền tổ từ, viết giấu mũi nhọn vào trong, lại nặng đại khí.
Trên cột cửa hai bên đại môn có khắc hai câu đối.
Câu đối bên trái viết:
Gánh nặng thiên hạ, gánh núi gánh biển sao nặng bằng gánh trách nhiệm.
Câu đối bên phải viết:
Đời người nào khó, trảm mệnh trảm địch sao khó bằng trảm vọng.
Chỉ có người chân chính trải qua, mới có thể lĩnh hội đầy đủ cặp câu đối vừa dày vừa nặng này.
Một chữ "người", gánh vác gánh nặng mới có thể trưởng thành, mới là "đại" "đại" trong "đại nhân"
Trách nhiệm quả thực là thứ nặng nhất thế gian, nặng hơn cả biển núi.
Mà ở trong đời người dài đằng đẫng này, có đôi khi thứ khó có khả năng phá hủy nhất, đúng là một chữ "vọng"
Là cuồng vọng vô căn cứ, là ý nghĩ xằng bậy, cũng là ý nghĩ không nên có.
Bởi vì ngay trong lúc đối diện với kẻ địch, rút đao có thể trảm, cho dù là chống lại vận mệnh thì cũng có vết tích lần theo.
Nhưng chữ "vọng" xuất phát từ bản thân mình, đừng nói trảm "vọng", rất nhiều người cho đến chết vẫn không hề hay biết. Hoặc cuồng vọng không biết địch ta, hoặc rơi vào hư ảo không thể tự thoát ra được.
Trọng Huyền gia lấy Trọng Huyền bí thuật làm chỗ dựa gốc, gánh núi gánh biển đều là xa xa không thể với tới, nhưng trên câu đối lại nói: thứ nặng nhất thế gian chính là trách nhiệm.
Trọng Huyền gia từng cực thịnh một thời, cùng nước cùng vinh, thuộc về danh môn đỉnh cấp thiên hạ, nhưng trên câu đối lại viết: đời người khó nhất chính là trảm vọng.
Gánh vác và sáng suốt!
Không có thứ gì thích hợp với Trọng Huyền gia hơn câu đối này.
Từ câu đối này có thể thấy được gia phong.
Thảo nào Trọng Huyền Phù Đồ lại lựa chọn chết trận ở Mê giới, đạo thân vỡ vụn, mở rộng Phù Đồ Tịnh Thổ.
Thảo nào Trọng Huyền Vân Ba vào lúc gia tộc gặp phải nguy hiểm khó khăn, dùng thân thể già nua một lần nữa mặc giáp ra trận, lao tới sa trường.
Thảo nào Trọng Huyền Trử Lương có thể huyết chiến thành danh, ở trên chiến trường Tề Dương giết chết hảo hữu ngày xưa, ở trong thành Lâm Tri kiên định gánh vác quân thần.
Thảo nào, thì ra là vậy...
Trước cửa có hai cái đôn đá màu xanh. Đôn đá bên trái trống không, trên cái đôn đá bên phải có một nam nhân dáng vẻ trung niên đang ngồi xếp bằng.
Trên người mặt một bộ y phục vải xám bình thường, nhắm mắt không nói chuyện, ngay cả hô hấp cũng không có, hệt như một pho tượng.
Trọng Huyền Lai Phúc và Khương Vọng đi tới gần, giống như không hề ảnh hưởng tới ông ta.
Ông ta giống như một bộ phận của cái từ đường này mà không phải là một người cụ thể nào đó.
Trọng Huyền Lai Phúc cung kính thi lễ với người nọ, cũng không bắt chuyện mà đẩy thẳng đại môn từ đường ra.
Khương Vọng y theo khuôn mẫu hành lễ, hắn thay mặt cho Trọng Huyền Thắng đến tế tự, đương nhiên sẽ không thay Trọng Huyền Thắng đắc tội với người, có thể không thất lễ thì tuyệt đối không thất lễ.
Đi kèm với tiếng két nhỏ, một luồng gió mát thổi lại, cuốn qua trong viện.
Đến nơi này rồi, Trọng Huyền Lai Phúc không nói thêm gì nữa, ngay cả bước chân cũng cố gắng hết sức không gây tiếng động, giống như sợ quấy rây đến tổ tiên.
Khương Vọng ngược lại thong dong đi tới, sau khi tu hành bộ âm của Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh hắn hoàn toàn có thể chôn vùi âm thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad