Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2904 - Đạn Chỉ Sinh Diệt (3)



Chương 2904 - Đạn Chỉ Sinh Diệt (3)




Chương 2904: Đạn Chỉ Sinh Diệt (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nàng kia dẫm một bước, vừa vặn dẫm lên một vị trí khiến người ta khó chịu, vào không được mà thoát cũng không xong. Bàn tay ngọc của nàng ta khẽ múa, lại vững vàng đem “Đặng Nhạc” đang bị vây trong Hỏa Vực đến trước người…
Chỉ vị trí đứng liền có thể nhìn ra năng lực nắm chắc cơ hội chiến đấu, hết lần này đến lần khác còn có thần thông quỷ dị như thế…
Nếu như những người mới tới này đều như vậy, chỉ sợ…
Rất nhanh liền không còn là “chỉ sợ” nữa. Bởi vì trong giây lát, những người vừa mới tới này liền phát động thế công, cũng đã cho Khương Vọng biết…
Chắc chắn mỗi người đều như thế.
Sáu tu sĩ Thần Lâm vừa mới tới này, đối với việc vận dụng sức mạnh, đã vượt xa vị tư ngục trưởng đã bị hắn tiêu diệt kia…
Thậm chí “Đặng Nhạc” lúc này, Cửu Kiếp Động Tiên Chỉ kia, cũng đã hoàn toàn thể hiện uy nghiêm động tiên! Giống như trước đó chẳng qua chỉ làm có lệ, lúc này mới thật sự phát động.
Trong nháy mắt Khương Vọng liền từ nhàn tản, biến thành nguy cơ sớm tối.
Tấn công cơ hồ xảy ra cùng một lúc.
Lúc này, mỗi một người ra tay đều là các vị cường giả Thần Lâm, đều có công pháp độc môn, thần thông đặc thù cùng với hệ thống chiến đấu được xây dựng đặc biệt của chính mình. Dưới sự lý giải chiến đấu vô cùng cao minh, nối tiếp nhay, gần như hoàn mỹ.
Một cộng một quả thực không chỉ bằng hai, chiến lực do bọn họ liên thủ phát huy ra, hơn xa tác dụng cộng lại của các đòn tấn công đơn thuần!
Quang ảnh đạo thuật kinh khủng, trong nháy mắt đã sắp nổ tung. Ùn ùn kéo đến, hầu như chôn vùi mảnh đất trời này, không để lại một chút kẽ hở.
Đủ loại thần thông được thi triển, hầu như cắt đứt cơ hội sống.
Khương Vọng cũng chớp mắt hiển hóa Thiên Phủ thể, thi triển thần thông Kiếm Tiên Nhân!
Bất luận thế nào, bất luận là đối mặt với ai, kiếm của hắn vẫn luôn reo vang trong tay. Bất luận kẻ nào, bất luận sự tồn tại nào, muốn mạng của hắn, thì phải sớm chuẩn bị chết dưới kiếm của hắn.
Trận chiến bắt đầu là do bị đột kích, trận chiến diễn biến lại tự nhiên như vậy.
Như làn gió thoảng qua, như nắm cát rơi.
Đương nhiên quá trình chiến đấu, rực rỡ hơn bình thường rất nhiều, bởi vì mọi thứ đi ngược lại tự nhiên, đều là tia sáng sinh mệnh bất khuất! Ví dụ như bắt đầu một cuộc chiến không có cơ hội thắng, ví dụ như nâng kiếm nghênh đón kết cục hầu như phải chết…
Hỏa Vực lan rộng, Kiếm Tiên Nhân diễn hóa vạn pháp.
Đối với thiên kiêu đương thời mà nói, mỗi một ngày trôi qua, đều phải hơn hôm trước.
Mà trận chiến Tề Hạ đã trôi qua khoảng chừng sáu tháng.
Lực chiến mà Khương Vọng trong nháy mắt ở đây, hầu như xuyên qua cả vùng sương mù! Trong biên hoang mịt mờ vô tận, cũng có đủ tiếng vang. Có một chiếc giày, từ trong kẽ nứt khói mù rơi xuống.
Đây là một chiếc giày da dê bình thường.
Chủ nhân của chiếc giày, chỉ mặc một bộ trang phục dân du mục bình thường.
Nhưng toàn thân cao thấp của ông ta, dường như tắm trong thần quang. Lúc nhìn quanh, có uy nghiêm vô tận…
Ông ta chỉ bước một bước xuống, giống như giẫm đạp lên mọi thứ không hài hòa trong trời đất…
Giày của ông ta hoàn toàn đạp xuống, cả người của hắn ta cũng đã xuất hiện trước mặt Khương Vọng.
Mà những người vừa mới vây quanh điên cuồng tấn công Khương Vọng, bảy người đều có phong tư cường đại của tu sĩ Thần Lâm, đều biến mất!
Giống như một bọt nước bị vỡ tan.
Chỉ còn cát bụi bay cao, lại bất lực rơi xuống.
Trong thời gian giao phong ngắn ngủi, Khương Vọng đã không thể tránh được bị thương. Có người giúp đỡ tất nhiên là chuyện tốt, nhưng một thân chiến ý sôi trào chợt rơi vào khoảng không, cũng không khỏi sinh ra một loại phiền muộn muốn hộc máu.
Hơn nữa, vị cường giả thảo nguyên đột nhiên xuất hiện này, khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
“Đồ đại nhân?!”
Người lúc này xuất hiện trước mắt Khương Vọng, đôi mắt đen nhánh, khuôn mặt anh tuấn, mặc dù trang phục vô cùng bình thường, không rực rỡ huy hoàng như lần trước gặp mặt, nhưng Khương Vọng sao có thể không nhận ra?
Chính là người trước kia đã gặp, cũng đã từng tiếp đãi hắn, chủ trì Mẫn Hợp miếu của Mục quốc – Đồ Hỗ…
Sao ông ta lại xuất hiện ở nơi này?
“Ngươi chính là Võ An hầu của Đại Tề sao?” Nam tử như tắm trong thần quang hỏi.
Ngữ khí sao lại như không hề quen biết?
Khương Vọng có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nói: “Chính là tại hạ.”
Lại hỏi: “Sao ngài lại ở đây?”
Thật ra thứ hắn muốn hỏi là, Đồ Hỗ có phải cố ý tới cứu hắn hay là vẫn luôn âm thầm bảo hộ… Nhưng thử nghĩ xem, Mẫn Hợp miếu hình như không có nghĩa vụ này, cũng không có lý do để làm vậy.
Bất luận là người nước nào, tham dự săn ma đều là chuyện phải làm. Bản thân Mục quốc cũng có rất nhiều thiên kiêu chiến tử ở biên hoang, cũng không hề có cường giả ngày ngày đi theo bảo hộ.
“Ta vẫn luôn ở đây.” Đồ Hỗ bình tĩnh nói: “Ngươi đi vào quá sâu, trước mắt lùi về, chuyện xảy ra ở khu vực này, đã không phải là chuyện mà ngươi có thể tham dự nữa rồi.”
“Cường độ xuất hiện ma vật ở chỗ này, quả thực không giống với tin tình báo mà ta có. Nói vậy, ngài biết ở đây xảy ra chuyện gì sao?” Khương Vọng không nhịn được nói: “Còn có những vị tu sĩ vừa nãy…”
Đồ Hỗ nói: “Sự thay đổi chỉ mới xảy ra hai ngày, ngươi đương nhiên không có được tin tình báo. Hắn ta chỉ muốn đối phó ta, ngươi chẳng qua chỉ là vừa lúc gặp phải.” “Hắn ta?” Khương Vọng hỏi: “Là ai muốn đối phó ngài ở biên hoang?”
Đồ Hỗ không có ý định trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Về phần những tu sĩ mà ngươi vừa mới gặp, đều là những người lén lẻn vào biên hoang, chưa khai báo hồ sơ, tính linh không được quốc lực Mục quốc che chở, bị ma đầu bắt được.
Chết ở biên hoang…
Chết ở biên hoang!
Trong đầu Khương Vọng đều là bốn chữ này…
Đặng thúc đã chết?
“Đúng rồi.” Đồ Hỗ bỗng nhiên lại hỏi: “Dọc đường tới đây, ngươi có thấy một quyển ma công hay không?”
Khương Vọng theo bản năng hỏi lại “Quyển nào?”
Đồ Hỗ nhìn hắn thật sâu, nói: “Một trong bát đại ma công, [Đạn Chỉ Sinh Diệt Huyễn Ma Công]”
Khương Vọng lắc đầu: “Chưa từng thấy qua.”
“Quay về đi, trời sắp sáng rồi.”
Đồ Hỗ cuối cùng chỉ nói một câu như vậy, liền xoay người đi vào trong màn sương mù dày đặc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad