Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1401: Nghe tin bất ngờ (2)

Chương 1401: Nghe tin bất ngờ (2)
Mặc dù nhìn từ cường độ ngăn cách, nàng ta chỉ cần để tâm ứng đối, là có thể phá vỡ khá đơn giản. Nhưng nàng ta đã tu hành Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh bao lâu? Khương Vọng mới tiếp xúc bao lâu?
Thời gian hắn chân chính tu luyện có đến một ngày sao?
Đây chẳng lẽ chính là thiên phú của thiên kiêu tuyệt đỉnh?
Nàng ta không biết lực lượng thần hồn của Khương Vọng mạnh hơn xa tu sĩ cùng bậc, lại từng có kinh nghiệm tu hành tiên thuật. Nàng ta lại khuếch đại thiên phú của Khương Vọng vô hạn trong lòng, in lại dấu ấn cao đến mức phải ngưỡng nhìn.
Không nói đến Phạm Thanh Thanh tự dọa mình ở bên kia, bên này, Ô Liệt đã mở miệng: "Ta theo Hữu Tà đi đảo Hữu Hạ, vì lần theo tung tích của Ngỗ Quan Vương. Nhưng vừa lúc đụng vào Địa Ngục Vô Môn trắng trợn tàn sát Ngũ Tiên Môn, thân là Thanh Bài, lùng bắt kẻ ác vốn là thiên chức. Mặc dù lão phu đã thoái ẩn, nhưng vẫn chưa quên phẩm hạnh, cho nên giận dữ ra HÀ tay.
Đối với Địa Ngục Vô Môn, Ô Liệt mở miệng nói một tiếng thiên chức, một ngụm phẩm hạnh, dường như có ý riêng. Giống như đang trách cứ Khương Vọng, không nên thật không minh bạch với Địa Ngục Vô Môn.
Nhưng khuôn mặt của Khương Vọng rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối chỉ có một tư thế lắng nghe.
Ô Liệt tiếp tục nói: "Thủ lĩnh của bọn chúng quả thực bất phàm, rõ ràng mới vào Thần Lâm không lâu, nhưng ta cũng không thể đè xuống dễ dàng. Hai Diêm La trợ giúp kia đều có công pháp quỷ dị, lực sát thương đáng kinh ngạc. Ta cố thử giết một người nhưng chưa thể thành công, trái lại còn bị Tân Quảng Vương bắt lấy cơ hội, khiến ta bị thương. Bởi vì Hữu Tà ở bên cạnh, ta không tiện liều mạng, sau một hồi đại chiến, đành phải thả, mặc cho bọn chúng rời đi"
"Vì tránh cho phiền phức, ta và Hữu Tà lập tức rời khỏi hiện trường. Nhưng rời khỏi đảo Hữu Hạ không xa, chúng ta đã bị tập kích"
Nếp nhăn trên khóe mắt Ô Liệt rất sâu, có lẽ đây là nguyên nhân vẻ già nua của lão ta rất rõ ràng: "Chuyện xảy ra bất ngờ, thực lực của kẻ tập kích rất mạnh, ta lại vừa trải qua một trận đại chiến, cho nên chịu chút thua thiệt. Không thể không vận dụng một vài thủ đoạn, mới có thể dẫn Hữu Tà thoát đi"
"Kẻ tập kích che lấp kín đáo, lại cố ý tránh công pháp thường dùng. Nhưng ta biết..."
Ô Liệt nhìn thẳng vào đôi mắt Khương Vọng: "Người kia là Điển Hoán Văn! Hắn không thoát khỏi mắt của ta được."
Đại Trạch Điền thị, Điền Hoán Văn!
Danh môn đỉnh cấp của Tề Quốc, Đại Trạch Điền thị có hai vị cường giả Thần Lâm, một vị là tộc trưởng đương nhiệm - Điền Hi Lễ, cũng chính là phụ thân của Điền An Bình.
Một vị khác chính là hàng thúc thúc của Điền Hi Lễ - Điển Hoán Văn. Vị Điền Hoán Chương trấn thủ Thất Tinh Cốc lần trước chính là đường huynh đệ của lão ta.
Làm gia lão của Đại Trạch Điền thị, Điền Hoán Văn cũng ra biển, đồng thời tập kích danh bổ đã thoái ẩn - Ô Liệt?
Giờ phút này đối mặt với Ô Liệt, Khương Vọng mới chú ý thấy, đôi mắt của ông lão này thâm thúy, sâu thắm, con ngươi đen như mực kia như có thể hấp dẫn tâm thần của người ta vào.
Chỉ e người này tỉnh thông đồng thuật.
Khương Vọng nghĩ vậy, chủ động dời mắt đi.
Những lời Ô Liệt vừa nói thật sự khiến người ta khiếp sợ. Mà điểm khiến người ta khiếp sợ không chỉ có một.
Cho dù Đại Trạch Điền thị hay nguyên lão của Thanh Bài, bọn họ đều có một thân phận chung, đều là người Tề.
Càng quan trọng hơn là, ở một mức độ nào đó, Thanh Bài đại diện cho triều đình Tề Quốc chấp hành pháp luật. Dù Ô Liệt đã thoái ẩn, vinh dự, công huân, danh vọng, mà lão ta đã từng có đều làm cho lão ta có liên quan chặt chẽ với hệ thống Thanh Bài, không có cách nào tách ra dễ dàng.
Như vậy, tại sao Điền Hoán Văn phải giết Ô Liệt? Mà còn dùng thủ đoạn hành thích!
Toàn bộ Đại Trạch Điền thị thật sự là kẻ điên sao? Đều liều lĩnh giống như Điền An Bình? Muốn giết ai thì giết?
Mà vì sao Ô Liệt lại không xin đảo Quyết Minh trợ giúp?
Dù lão ta đã từ chức về ở ẩn, nói một cách nghiêm chỉnh thì không thể xem như thần bổ giắt Thanh Bài trên eo. Nhưng đi đảo Quyết Minh kiện cáo, Kỳ Tiếu còn có thể nhìn lão ta chết?
Điểm này chứng minh chuyện này tất nhiên có điều bí ẩn khác.
Thật ra đến thời điểm hiện tại, Khương Vọng đã hối hận rồi.
Hối hận hỏi dò.
Hắn khá hoài nghi bản thân...
Mình thật sự là người thông minh sao?
Những lời mà Ô Liệt nói đến này... Hắn vốn không nên nghe!
Trọng Huyền Thắng chính là đại biểu của người thông minh trong lòng hắn. Trước đây hắn cảm thấy, nếu là Trọng Huyền Thắng, chắc chắn liếc một cái là có thể nhìn ra người đuổi giết Ô Liệt là một người hoàn toàn khác. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy, nếu là Trọng Huyền Thắng, căn bản sẽ giả vờ như không biết, chẳng quan tâm đến chuyện này.
Bởi vì đó mới là lựa chọn tốt nhất, lựa chọn có thể tránh cho rất nhiều phiền phức.
Mà hắn tự cho rằng nhìn thấu điều ẩn giấu sau lưng Ô Liệt và Lâm Hữu Tà, nào biết đó có phải là sơ hở cố ý hấp dẫn hắn vào cuộc hay chăng?
Nhưng đã nghe đến chỗ này, dù hắn muốn giả vờ như không biết gì cả, đã không có khả năng.
"Không bao lâu sẽ có thể về Tề Quốc." Khương Vọng vụng về đổi chủ đề.
Ô Liệt dương như rất hào hứng, nhìn hắn nói: "Hình như ngươi không tò mò, tại sao Điền Hoán Văn muốn tập kích ta"
Khương Vọng thuận miệng nói: "Trên đời này ai mà không có chút ân oán xích mích đâu? Mấy ngày trước ta cũng đắc tội Điếu Hải Lâu mà."
"Không phải ân oán cá nhân" Vẻ mặt của Ô Liệt trở nên nghiêm túc: "Là công nghĩa. Ta đang điều tra bọn chúng. Ta vẫn luôn điều tra bọn chúng"
Có thể dễ nhận thấy được, ngay từ đầu Ô Liệt và Lâm Hữu Tà chỉ muốn mượn Khương Vọng thanh danh lan xa lúc này, vượt qua thời kì thương nặng, trốn tránh đuổi giết mà thôi.
Nhưng bây giờ, khi lão ta nói ra hai chữ công nghĩa, tự trần thuật lão ta vẫn luôn điều tra Đại Trạch Điền thị...
Thì nói rõ, lão ta muốn kéo Khương Vọng vào cuộc.
Nếu không thì lão ta sẽ không nói như thế.
Đại Trạch Điền thị là thế gia đỉnh cấp của Tề Quốc, muốn điều tra bọn họ là loại chuyện lớn đến mức nào. Há là chuyện có thể tùy ý nói ra miệng?
Người cùng nghe, tất nhiên phải tỏ thái độ!
Khương Vọng tự hỏi mình, trong loại đọ sức giữa cấp bậc như Ô Liệt và Điền Hoán Văn này, hoặc nói mở rộng hơn, trong cuộc đọ sức giữa Thanh Bài và Đại Trạch Điền thị, mình có thể tạo được tác dụng gì?
Điều duy nhất hắn có thể nghĩ tới là danh vọng hiện giờ của mình. Cái gọi là danh vọng của Nội Phủ đứng thứ nhất trong quần đảo ven biển, hạng nhất phó bảng bảng Hải Huân.
Hắn không biết, trong mắt Ô Liệt, hắn đã có khả năng Thần Lâm, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một phương đỉnh núi trong hệ thống Thanh Bài.
Nhưng biết hay không biết đều không ảnh hưởng tâm tư tránh lui của Khương Vọng.
Hắn không muốn dính vào chuyện này!
Cho nên hắn chỉ gật đầu, bày tỏ mình đã biết.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad